Trước mặt là một tòa nhà đã nhiều năm tuổi, là công trình còn sót lại sau những năm tháng chiến tranh khi xưa, là một tòa nhà kiểu phương Tây do quân xâm lược xây dựng, là một tòa nhà ba tầng kiểu phương Tây rất đẹp.
Đó cũng là đơn vị của cô, trụ sở của bộ đội đặc thù nước C ở thành phố Yên Ninh.
Đối với người bình thường, đây chỉ là một tòa công quán mà thôi, nhưng ở trong mắt trái của Giản Linh, các bức tường và trên mặt đất bên ngoài tòa nhà này cùng với cánh cổng sắt màu đen đều có đầy những hoa văn bùa chú màu xanh. Ma quỷ không thể lại gần.
Ông Trương gác cổng là một ông lão quắc thước, khi nhận ra xe của cô, liền nhanh chóng mở cổng, tươi cười chào đón: “Đội trưởng Giản đến rồi đấy à! Tất cả đều đang đợi cô đấy!”
“Bác Trương.” Giản Linh cười, chào một tiếng, khi xe đi ngang qua vọng gác, cô dừng lại một chút, quay đầu nhìn ông Trương, “Sao nào, chẳng lẽ không có cháu thì bọn họ không thể làm việc được sao?”
“Còn không phải là do cô giỏi hay sao? Hơn nữa vụ án lần này xem ra cũng không dễ dàng gì.” Ông Trương cười nói.
Giản Linh lái xe chạy nhanh vào, dừng xe ở chỗ đậu xe của mình.
Vừa mới bước vào bên trong tòa nhà kiểu phương Tây.
Những người bên trong lập tức chạy tới vây lấy cô.
“Đội trưởng Giản! Buổi hẹn hò có thuận lợi không?”
“Đội trưởng Giản! Có thể đi lấy chồng được chưa?”
“Đội trưởng Giản…”
Giản Linh bất lực cau mày, tiện tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-dai-nhan-sung-vo-tan-troi/225138/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.