Nhà họ Giản đời bố của cô có ba anh em, bố cô đứng thứ ba, đến đời của cô, anh chị họ cộng thêm cô tổng cộng có năm người, cô đứng thứ năm, nhỏ nhất.
Thế là lúc này, phu nhân Dương Tâm Lan dùng nhũ danh của cô trách mắng cô không chút nể nang.
“Giản Tiểu Ngũ! Con cũng thật là hết sức tưởng tượng! Kêu con mặc váy giống như lấy cái mạng chó của con vậy! Bộ trang phục tomboy này của con giống hình dạng gì chứ? Mẹ nói cho con biết, bà nội của thằng nhóc đó và bà ngoại của con là bạn thân, chuyện của hai đứa con đã được quyết định khi còn nhỏ, đứa trẻ kia mệnh sát, con đây đức hạnh tomboy, dù sao cũng không ai thèm, chi bằng từ cậu ta, áp chế số mệnh. Nghe nói đứa trẻ đó cũng tuấn tú lịch sự…”
Mẹ ở bên cạnh nói luyên thuyên, Giản Linh vào tai trái ra tai phải, ánh mắt đang đánh giá kiến trúc của tiệm trà, trong đầu đang nhanh chóng vạch ra đường chạy trốn ổn thoả nhất.[1][1]
Tiệm trà Thiện Thủy, lầu ba.
Nghiêng mình bên khung cửa sổ trong gian phòng trang nhã, một người phụ nữ mang khí chất dịu dàng, nhìn thấy Dương Tâm Lan và Giản Linh đi lên, bèn đứng lên, cười nói: “Giản phu nhân, chỗ này!”
Mắt Dương Tâm Lan chợt sáng lên, kéo Giản Linh rồi cười tiếp lời: “Âu phu nhân, rất hân hạnh được gặp.”
“Cháu chào bác gái.” Giản Linh lịch sự cười nhẹ: “Cháu là Giản Linh ạ.”
Điều đáng nói chính là vị này là mẹ ruột của Âu Tuấn, bà Dịch Vân Duệ.
Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-dai-nhan-sung-vo-tan-troi/225134/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.