Cô mà ăn cái gì thì đặc biệt quan tâm đến người khác, rõ ràng nói mình rất đói bụng, cũng không quên để ý tới anh.
Thế cho nên, nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của cô hy vọng anh sẽ nói ăn rất ngon.
Có vẻ như… Chỉ cần… Không có cách nào để từ chối rồi.
Cũng may là Âu Tuấn ở trong bộ đội rèn luyện mấy năm nay, cái khác không nói, lực nhẫn nại vẫn tương đối không tệ.
Mặt anh không đổi sắc ăn đũa thứ nhất, ngoại trừ cơn đau nóng bùng phát từ đầu lưỡi, gần như anh không ăn ra hương vị gì khác.
Những người không biết ăn cay khi ăn cay, cảm giác sẽ như vậy.
Người biết ăn cay sẽ cảm thấy, rất thơm, còn có hương vị của nguyên liệu nấu ăn.
Những người không thể ăn cay, chỉ có một cảm giác, cực kỳ cay.
“Ăn ngon đúng không?”
Ánh mắt Giản Linh lóe sáng nhìn anh.
Chính là…… Làm cho người ta cảm thấy không có cách nào để từ chối một đôi mắt như vậy.
Vì thế Âu Tuấn gật đầu: “Ừ, không tồi.”
Giản Linh là một người đặc biệt sẵn sàng chia sẻ, người như vậy kỳ thật sẽ làm cho người ta cảm thấy rất dễ ở chung.
Âu Tuấn cảm thấy, với tính cách vui vẻ chia sẻ của cô, nếu không cần ở nhà hàng lẩu như vậy thì tốt rồi…
Bởi vì Giản Linh một mực muốn nhúng đồ ăn cho anh.
Về sau, Âu Tuấn dường như tê dại toàn bộ, đầu lưỡi dù sao cũng là đau nhức cay không ngừng…
Một bữa cơm, sức chịu đựng dường như đã được nâng lên đến một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-dai-nhan-sung-vo-tan-troi/1074968/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.