Nhưng đôi chân thon dài kia, vòng eo thon rắn chắc kia, còn nữa bên trong áo thun kia còn mơ hồ nhìn được cơ bụng cùng cơ ngực, hơn nữa cánh tay lại có vẻ mạnh mẽ rắn chắc… Đúng là báu vật trời cho.
Nhưng Âu Tuấn này vốn thẳng thắn cứng nhắc, đương nhiên không biết Giản Linh không phải đang đoán chiều cao, mà là đang thưởng thức ba vòng của mình.
Giản Linh ho nhẹ một tiếng: “Đi… Đi thôi.”
Mới vừa cùng Âu Tuấn đi đến cửa sân thì nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục đang đi ra, nhìn có vẻ là 26 đến 27 tuổi, huân chương hai sao, Trung uý.
Là cảnh vệ của ông Âu, tên là Đỗ Khang. Cũng là con cháu cán bộ, từ nhỏ đã lớn lên trong quân khu.
Hiển nhiên nhận ra được Âu Tuấn, nhìn thấy anh ta cười nói: “Này! Thiếu tá Âu.”
“Cút đi.”
Âu Tuấn cười mắng một câu: “Xưng hô với tôi như vậy, có phải cậu đã quá kính lễ rồi không?”
Đỗ Khang vui vẻ, thay đổi xưng hô: “Anh Luật, sao anh lại tới đây? To gan nhỉ.”
Sau đó Đỗ Khang liền liếc mắt một cái đánh giá Giản Linh, đuôi lông mày giương lên có chút hài hước: “Tới đây cứu binh à?”
Âu Tuấn than nhẹ: “Sợ ông nội đánh tôi.”
“Thủ trưởng muốn đánh anh… Cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ, lúc này tôi còn đi không được đây.”
Đỗ Khang cười nói: “Tôi phải đi lấy gậy cho thủ trưởng đây.”
Đỗ Khang nói, vươn tay tới hướng Giản Linh: “Đỗ Khang, cảnh vệ của thủ trưởng Âu.”
“Giản Linh.”
Cô bắt tay với Đỗ Khang, nhịn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-dai-nhan-sung-vo-tan-troi/1074954/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.