Chương trước
Chương sau
Cô chưa tùng cảm nhận qua tình yêu, không hiểu yêu là cái gì, cho nên mới lại cảm thấy hâm mộ Mặc Quân Dư như thế.
Bị cô nhìn Mặc Quân Dư có chút bất ngờ, nhìn bộ dáng phát ngốc của cô, chớp chớp mắt, "Chị Vi Vi, ăn cơm thôi!"
Hàn Mộ Vi phục hồi tinh thần lại, nhìn cậu bé gật gật đầu, "Ừ!"
Sáng sớm.
Hàn Mộ Vi thói quen quán tính sáu giờ đã rời khỏi giường, thay một bộ quần áo thể thao đi ra bên ngoài chạy bộ.
Vừa mới chạy được vài phút, phía sau lưng lại vang lên một giọng nói quen thuộc: "Chị Vi Vi ơi!!"
Bước chân của Hàn Mộ Vi chậm lại quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy một thân áo nhỏ nhắn của Mặc Quân Dư bên cạnh là Mặc Quân Dư đang cùng nhau chạy đến. Cơ thể nhỏ của Tiểu Dư thoạt nhìn vô cùng có tinh thần. Đôi mắt lúc nhìn cô lượng lượng như một ngôi sao sáng, cho tâm của Hàn Mộ Vi không kiềm được mà trở nên mềm mại hơn.
"Buổi sáng tốt lành, chị Vi Vi!"
Hàn Mộ Vi cười một chút, "Buổi sáng tốt lành!"
Mặc Dung Uyên nhìn cô, "Buổi sáng Tiểu Dư vừa thức dậy liền nói muốn đi tìm em. Tôi nói em nhất định là đang chạy bộ, nó kiên trì muốn tôi dẫn đi theo."
Trong giọng nói của hắn mang theo sự bất đắc dĩ và cưng chiều.
Tâm tình của Hàn Mộ Vi hào hứng lên, Cong khoé miệng lên, "Nga."
Ba người tiếp tục chạy về phía trước. Hai người trưởng thành thả chậm tốc độ lại để chiếu cố Mặc Quân Dư, chạy rất chậm rãi, nhìn người đi đường lướt qua cũng đều không nhìn được mà quay lại liếc nhìn ba người họ thêm một lần.
Nhưng mà một màn này thoạt nhìn hết sức có tình yêu, như là một nhà ba người đang cổ vũ cho con trai của mình cố gắng chạy về phía trước......
Mặc Dung Uyên mới nghĩ như thế, liền nghe được một tiếng nói vang lên:
"Ai, Vi Vi, đây là em trai của cháu sao? Lớn lên thật đẹp trai...... Vị bên cạnh này...... Là......" Người di đến là người quen của Hàn Mộ Vi là bà Trần. Bà Trần bình thường cũng có thói quen đi tập thể dục buổi sáng. Lúc trước cũng đối với Hàn Mộ Vi tương đối là có chút tò mò, một cô gái nhỏ tuổi như vậy làm sao lại có thể kiên trì thức dậy sớm đi chạy bộ như thế được, nên tiến lên bắt chuyện vì vậy nên mới thân quen.
Cô gái nhỏ này mỗi ngày đều chạy bộ, mỗi là chỉ bộ đều là một mình. Trong lòng của bà Trần vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ tại sao lại không có người nhà đi cùng với cô. Bây giờ lại nhìn thấy một cảnh như vậy, thì đương nhiên coi như Mặc Quân Dư và Mặc Dung Uyên chính là người nhà của cô.
Mặc Quân Dư thì rất dễ đoán, lấy tuổi tác của Hàn Mộ Vi cũng không thể nào mà sinh ra được một đứa trẻ đã lớn đến chừng này rồi, chỉ có thể là chị em. Nhưng người nam nhân khí thế bất phàm đang ở bên cạnh này thì......
Bà Trần cảm thấy rối rắm trong một chốc lát, rồi mới nói: "Là anh trai cháu sao?"
Bà Trần vốn dĩ muốn nói là ba ba, dù sao khí chất của Mặc Quân Dư cũng đủ nói lên tất cả, cho dù có đúng là ba ba cũng sẽ không có người nào hoài nghi. Nhưng mà, mặt của hắn dù sao cũng còn quá là trẻ tuổi, muốn nói Tiểu Dư là con trai của hắn khả năng còn có người tin. Nhưng mà nếu như hắn chính là ba ba của Tiểu Dư......
Thế không phải là Hàn Mộ Vi đang cùng một người đàn ông đã có vợ ở chung với nhau sao?!
Bà Trần đương nhiên sẽ không tin vào cái loại giả thuyết này, đành phải chuyển hướng sai một phương hướng suy đoán khác.
"Anh trai......" Hàn Mộ Vi có chút sửng sốt, dừng bước chân đang đi lại.
Nghe được hai chữ này, khoé miệng Mặc Quân Dư vừa nhếch lên, nụ cười trên mặt dường như muốn kiềm lại mà không được được.
Nghiêm túc mà nhìn Hàn Mộ Vi, mặt cười của Mặc Dung Uyên đang trở nên thập phần nguy hiểm......
Nếu như cô dám kêu hắn là "Ca ca" thử xem!!
Cảm giác được hơi thở băng lạnh phát ra từ trên người của Mặc Dung Uyên. Hàn Mộ Vi không nhịn được mà nhìn hắn hơn mất cái. Nhưng mà, cô đối với tình cảm vẫn là quá chậm chạp, hoàn toàn không biết Mặc Dung Uyên vì cái gì đột nhiên lại như vậy. Đối với những chuyện mà không thể nghĩ ra được, cô luôn có thói quen giữ lại trong đầu, về sau khi đã hiểu thì xử lý.
Vì thế, Mặc Dung Uyên liền trơ mắt mà nhìn cô làm lơ ám chỉ của hắn, mà quay đầu bà Trần cười nói: "Không phải, anh ấy không phải anh trai cháu."
Không phải anh trai, vậy là......
Trong mắt của bà Trần rõ ràng đã loé lên tia kinh ngạc cùng tò mò. Nhưng mà cuối cùng cũng ngại ngùng mà kết thúc cuộc trò chuyện.
Hàn Mộ Vi nhìn không ra được sự nghi hoặc của bà Trần, nhưng Mặc Dung Uyên đã gặp qua biết bao nhiêu loại người rồi bao nhiêu là chuyện, sao lại có thể không hiểu được?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.