Chương trước
Chương sau
Lại có chút lo lắng nói: "Tề Tư Mẫn, nếu không em cùng đi Vi Vi đến văn phòng hiệu trưởng đi!"
Tề Tư Mẫn gật gật đầu, nhìn Hàn Mộ Vi chậm rãi mở mắt, nhỏ giọng nói: "Vi Vi, mình cùng cậu đi đến văn phòng hiệu trưởng nha."
Hiệu trưởng?
Hàn Mộ Vi hôn mê trong đầu, chỉ nghĩ đến ngày hôm qua Hàn Mộ Vũ đã nói qua......
Hiệu trưởng cho rằng cô trộm nhẫn kim cương của người phụ nữ kia, tính toán để cô thôi học, phải không?
Mặt vô biểu tình mà đứng lên, Hàn Mộ Vi không có chú ý tới, bạn học xung quanh và Lý lão sư khi nhìn vào vết thương sưng đỏ trên khuôn mặt mình, trên mặt biểu tình tức khắc thay đổi.
Hàn Mộ Vi cùng Tề Tư Mẫn vừa rời khỏi, toàn bộ lớp 2/3 liền sôi trào lên, "Trên mạng ảnh chụp là thật sự!! ba ba Hàn Mộ Vi khẳng định đánh cậu ấy nga......"
"Thật đáng sợ, vết thương nghiêm trọng như vậy...... Cũng không sợ hủy dung......"
"Hàn Mộ Vi thật đáng thương, trong nhà tuy rằng có tiền, nhưng quá đến một chút cũng không hạnh phúc!"
"Hàn Mộ Vũ không phải là em gái cậu ấy sao? Tôi tới giờ chưa nghe cậu ta nói qua chuyện Hàn Mộ Vi bị đánh......"
"Mình thấy, phỏng chừng là mẹ kế đánh...... Lại nói như thế nào con gái ruột của ba cậu ấy, chỉ có mẹ kế cậu ấy mới có thể đánh mạnh tay như vậy!"
......
Lý lão sư nhăn lại mi tới: "An tĩnh!"
Lại có chút không yên lòng đối với Hàn Mộ Vi, nhìn Đoạn Thần Kiệt nói: "Lớp trưởng giúp cô trông chừng lớp, tiết này đổi thành tiết tự học."
Nói rồi liền nhanh chân hướng đi ra bên ngoài lớp, nào biết, thời điểm đi tới chỗ hai người bọn họ, đột nhiên nghe được Tề Tư Mẫn một tiếng thét kinh hãi: "Vi Vi!! Vi Vi!!!"
Lý lão sư bước nhanh tiến lên, phát hiện Hàn Mộ Vi sắc mặt tái nhợt đã té xỉu trên mặt đất, nhanh chóng đem cô ôm lên, cùng Tề Tư Mẫn hai người hai bên đỡ Hàn Mộ Vi đi vào phòng y tế......
Hàn Mộ Vi bị sốt rất cao, phòng y tế không dám để cô ở lại trong trường như thế này, nhanh chóng lái xe đưa cô đến bệnh viện gần đó, mà thời điểm Lý lão sư thông báo cho Hàn Tử Tư, Hàn Tử Tư vừa thấy được, liền nhăn lại mi lại, cúp luôn cuộc gọi của Lý lão sư tiếp tục bàn chuyện làm ăn với đối tác trước mặt.
Ông ta cho rằng Hàn Mộ Vi đại khái là hôm nay không đi đến trường đi học, Lý lão sư cái này quá phụ trách nhiệm lão sư lại tới hỏi có phải hay không đã xảy ra chuyện, không nghĩ tới là tin tức Hàn Mộ Vi nằm viện. Nhưng mà liền tính ông ta biết, ông ta nhiều nhất cũng là bảo thư kí của mình đi đến xem sao, căn bản sẽ không để ý nhiều, ngược lại sẽ cảm thấy phiền phức.
Lý lão sư lại gọi đến một lần, Hàn Tử Tư vẫn là không có bắt máy, gọi tới Hàn gia, Lưu Băng Tinh đi ra ngoài đi dạo phố, điện thoại là Lưu tẩu trong phòng bếp bắt máy, nhưng Lưu tẩu cũng không thể nào tự ý quyết định được, đành phải nói: "Chờ tiên sinh cùng phu nhân quay trở về, tôi sẽ báo cho bọn họ."
Lý lão sư tức giận đến muốn chết, đây là gia trưởng kiểu gì, lúc trước không tham gia họp cũng không nói đi, điện thoại phỏng vấn cũng trước nay đều là ứng phó, hiện tại con cái bị bệnh tới nằm viện thế nào mà lại còn không đi đến đây sao?!
Lý lão sư không có biện pháp, đành phải xin phép nghỉ nửa ngày, đi theo đi bệnh viện.
thời điểm Hàn Mộ Vi tỉnh lại, là nửa đêm.
Tiểu bao tử kích động nói: "Chủ nhân, người cuối cùng tỉnh rồi!!"
Hàn Mộ Vi chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc, môi cũng làm được tróc da, trên mặt thương tựa hồ hảo một ít, không có cảm giác đau đớn, hơn nữa, tựa hồ cũng tiêu sưng lên một chút......
"Nơi này...... Là nơi nào vậy?"
Chung quanh không có người, Hàn Mộ Vi ở trong đầu hỏi.
Tiểu bao tử tức giận nói: "Chủ nhân, người phát sốt đến ngất xỉu, Lý lão sư bọn họ đưa người đi bệnh viện...... Buổi chiều Với phu nhân đi đến trường học tìm người, sau lại đến bệnh viện xem người, đến buổi chiều Nguyên Nguyên tan học mới đi......"
- ------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.