“Đúng rồi…”
Hàn Mộ Vi quyết định nói rõ một lần.
Cô đem tất cả mọi thứ kiềm nén dưới đáy lòng nói ra một lần: “Ông chỉ là ông ngoại của cháu mà thôi, mười mấy năm qua ông không có để ý đến cháu, cháu hy vọng ông có thể tiếp tục giữ thói quen này.”
“Cháu không cần ông sắp xếp vị hôn phu cho cháu, sau này ông đừng quấy rầy cuộc sống của cháu nữa.”
Hàn Mộ Vi nói xong, không đợi Vệ lão trả lời liền cúp máy.
Cô quay người đang muốn đi ra khỏi buồng điện thoại, trên bầu trời liền có tia sét, mưa to bất ngờ rơi xuống, hạt mưa to rơi xuống tấm kính thủy tinh của buồng điện thoại, tiếng động có chút dọa người.
Hàn Mộ Vi đưa chân ra, vô thức thu lại.
Một giây sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên, một thân ảnh màu đen xông vào bên trong buồng điện thoại!
Hàn Mộ Vi hơi ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt giống như điêu khắc của anh, giọt nước mưa từ cằm anh chảy xuống bên trong chiếc áo sơ mi đen của anh…
Mặc Dung Uyên?
Làm sao anh ta lại ở đây? Vừa rồi…
Vừa rồi không phải anh đã về nhà sao? Hơn nữa còn thay một bộ đồ…
Cả người anh đều là màu đen, giống như bị bao trùm trong màn đêm.
Chỉ là đôi mắt thâm thúy của anh, lúc này sáng hơn mấy phần, hơn nữa bởi vì chạy vội, cuối cùng Hàn Mộ Vi cũng được toại nguyện nghe thấy tiếng thở dốc của anh mà buổi sáng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-dai-nhan-khe-cung-chieu/3177710/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.