Giọng nói kia vẫn đang tiếp tục, còn càng ngàng càng gấp gáp, sau khi Hàn Mộ Vi bị niệm suốt một tiến, cuối cùng không nhịn được nữa, đôi mắt thất thần nhìn bầu trời, hồi lâu, đôi môi khô khốc cuối cùng cũng mấp mấy: “ Hắc Bạch vô thường… sao vẫn chưa đến?”
Giọng nói kia giống như bị nghẹn, nhìn dáng vẻ chết lặng của cô lập tức nổi giận lên: “ Có bổn hệ thống ở đây! Bổn hệ thống nói sẽ giúp cô báo thù, để cô đi lên đỉnh cuộc đời! Cua được cao phú soái…Cô còn muốn tìm Hắc Bạch vô thường làm cái gì chứ?!”
“….”
Hàn Mộ Vi vẫn giống như chưa nghe thấy, một chút phản ứng cũng không có.
Giọng nói kia càng buồn bực hơn, hít sâu một hơi, sau đó mới nói: “Sao cô không giống loài người bình thường thế hả?! Bị bắt nạt đến chết như vậy, lại chẳng có chút phản ứng kháng cự, hơn nữa còn không hận bọn họ… lẽ nào cô không muốn sống cuộc sống khác sao?! Thật sự là y như cái bánh bao mà!!!”
“Bánh bao?” Hàn Mộ Vi chớp chớp mắt, nhìn phòng bếp dưới lầu, lẩm bẩm: “Dì Lưunấu bánh bao hẳn là rất ngon…… Thật đáng tiếc, chưa ăn được một cái bánh bao nóng thì đã chết…… Phải làm một con ma no mới tốt chứ……”
Cô cúi đầu, thở dài, “Đồ ăn trong yến hội đêm nay còn lại nhiều như vậy…… Dì Lưubọn họ cũng khẳng định sẽ không ăn bánh bao, thật là lãng phí…… Cho dù là đến sau phố cho người lang thang ăn cũng được mà……”
“…………”
Giọng nói kia lập tức nổi giận,giọng điệu ác liệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-dai-nhan-khe-cung-chieu/3177658/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.