10 phút sau, một bóng dáng nhắn tầm 1m65 mang trên mình một bộ váy trắng ngang đầu gối, tóc được buộc gọn gàng từ từ bước xuống.
- Thiếu phu nhân.
Những người hầu thấy cô đi xuống thì cung kính nói.
- Hả, thiếu phu nhân tôi sao.
Cô ngạc nhiên vừa hỏi vừa chỉ vào mình.
- Vâng ạ, mời thiếu phu nhân xuống ăn sáng thiếu gia đang đợi ạ.
Một người hầu dẫn cô xuống phòng ăn, cô đành ngoan ngoãn đi theo.
- Mời thiếu gia, thiếu phu nhân dùng bữa sáng tôi xin phép đi làm việc ạ.
- Được. Anh nói.
- Này, Diêm Tôn Khiết tại sao họ gọi tôi là thiếu phu nhân. Cô ngồi lại bàn ăn hỏi.
- Em quên em là vợ tôi rồi sao.
- Nhưng.....
- Từ nay về sau em ngoan ngoãn làm thiếu phu nhân của tôi đi.
- Này tôi muốn về nhà, ba mẹ không thấy tôi thì rất lo lắng đấy anh biết không. Cô nhìn anh nói.
- À tôi quên nói cho em biết nhỉ ba mẹ em hiện tại đi du lịch rồi em không cần lo lắng đâu.
- Gì chứ.
"Con bị bắt cóc mà ba mẹ còn vui vẻ đi du lịch, cái quái gì vậy ba mẹ không còn thương đứa con gái này sao. Diêm Tôn Khiết anh và ba mẹ tôi hợp tác đem tôi đến đây phải không "
Cô nhìn anh có vẻ đầy căm ghét nghĩ.
- Tôi với ba mẹ em không hợp tác chỉ là ba mẹ em nói dù gì em cũng là vợ tôi nên đưa em đến đây sớm một chút. Anh vẫn nhàn nhã nói.
" Gì chứ, anh ta biết đọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-cung-co-vo-nho/78667/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.