~~~~~~~~~~Kết thúc viên mãn~~~~~~~~
Giọng nói ấy trong trẻo, nhẹ nhàng nhưng lại mang bao sự cứng rắn đến từng chữ.
Lời nói đó khiến Lãnh Minh tức giận mà siết chặt điều khiển trên tay bởi kế hoạnh gϊếŧ người này của hắn đã có kẻ phá hoại. Lãnh Minh quay nhẹ đầu về phía phát ra giọng nói ấy, đôi mắt hắn hiện lên vài phần chết chóc.
Gương mặt Lãnh Minh đã nhợt nhạt hẳn đi có lẽ là do vết thương ở chân đã chảy nhiều máu.
Tôn Khiết cùng Tống Lâm Cung cũng quay đầu nhìn về phía cửa, trên gương mặt cả hai đều có sự ngạc nhiên và mong đợi nhưng đối với Tôn Khiết lại có sự lo lắng bởi giọng nói này rất quen thuộc với anh, phải chăng là người đó?
Bỗng cách cửa trước mặt họ từ từ được mở ra, bóng dáng người con gái nhỏ nhắn, quen thuộc bước vào. Gương mặt sắc sảo được trang điểm nhẹ nhàng và khoác lên người chiếc váy màu đen sang trọng. Chiếc váy được thiết kế đơn giản nhưng lại tôn lên dáng người đẹp đẽ cùng nước da trắng ngần của cô. Tôn Khiết bỗng nhíu mày, nét mặt trở nên lạnh lùng hơn.
" Ân...Ân..."
Tôn Khiết cất tiếng nói. Phải, người trước mặt anh là Ân Ân nhưng tại sao cô lại ở đây? Không phải cô đang ở nhà sao? Bao nhiêu câu hỏi cứ thế mà hiện diện trong đầu anh.
Ân Ân nở nụ cười nhẹ rồi chậm rãi đi về phía anh.
" Anh có sao không? "
Giọng nói dịu nhẹ mang đầy sự quan tâm của Ân Ân thốt lên.
" Em...sao lại đến đây, em có biết sẽ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-cung-co-vo-buong-binh/833637/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.