~~~~~~~~~Mời cơm, lạnh nhạt ~~~~~~~~
Cũng chỉ vì tính lo chuyện bao đồng của cô mà tối hôm đó không biết cô bị anh hành hạ bao nhiêu tiếng đồng hồ chỉ biết khi kết thúc cuộc hoan ái là đã gần sáng và cô cũng không biết ngất đi từ bao giờ. Đến khi cô thức dậy thì đã gần giữa trưa, cô nhìn xung quanh vẫn không thấy bóng dáng anh đâu có lẽ anh đã đi làm từ sớm.
Cô mệt mỏi nhấc chân ra khỏi chiếc chăn trên người cô nhưng chưa kịp nhấc lên là cơn đau từ hạ thân lại ùa về làm cô bất lực nằm ở đó, miệng thì mắng chửi anh xối xả bởi lần nào cũng vậy anh ăn cô xong là hôm đó cô không thể xuống giường.
Cô cố gắng vớ tay lấy chiếc điện thoại ở tủ nhỏ cạnh giường gọi cho quản gia Tô đem thức ăn cho cô bởi cô đang đói vì mất sức quá nhiều vào đêm qua a~, nói xong cô tắt điện thoại. Còn quản gia Tô thì mỉm cười, bà nhanh chóng hâm nóng lại thức ăn cho cô vì trước khi anh đi làm đã căn dặn bà là chuẩn bị thức ăn trước,khi cô thức thì có thể ăn ngay vì anh sợ cô sẽ đói.
Kể từ chuyện này cô bỏ luôn lòng tốt đem cơm trưa đến Tổng cục cho anh bởi cô đang đề phòng anh ở mức cao nhất vì cô sợ lại lọt vào bẫy của anh lần nữa. Mấy ngày sau đó cuộc sống của họ vẫn diễn ra rất bình thường nhưng hôm nay có lẽ khác một chút chăng?
Tại Tổng Cục
Anh đang chăm chú làm việc thì tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-cung-co-vo-buong-binh/833610/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.