Ngay giây phút đó cô đã bật khóc, cuối cùng cũng có người nói chuyện với cô bằng tiếng mẹ đẻ của mình. Có người thích dùng đũa giống như cô thay vì dùng dao nĩa, có người thích ăn cơm thay vì ăn bánh mì. Đó là một thứ hạnh phúc vỡ oà chỉ có những người xa quê mới hiểu.
Thành phố Nice, miền đông nam nước Pháp năm 1968. Trên bãi biển trải dài với hàng ngàn viên sỏi đá trắng lấp lấp, dưới ánh mặt trời phản chiếu như những viên pha lê rực rỡ. Trên con phố nhỏ, những con đường cũng được trải đầy gạch sỏi. Những căn nhà màu vàng san sát nhau, mang theo lối kiến trúc Italy và hơi thở của vùng Địa Trung Hải. Hai con người vui vẻ sánh bước bên nhau, phố cổ Veux và thành phố Nice này tựa như một bức tranh tuyệt đẹp với vô vàn sắc màu.
"Đẹp quá."
Cô cười nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, anh đưa tay vén những sợi tóc mai bên má cô, dịu dàng và lịch thiệp.
Vừa mờ sáng anh đã đứng dưới lầu ký túc xá đại học. Hôm nay là ngày quốc khánh của Pháp, vậy cho nên bọn họ đã lên kế hoạch cùng nhau đi dã ngoại. Chỉ có điều cô không nghĩ sẽ phải lên tàu đi xa đến thế.
Nhưng kết quả này vô cùng xứng đáng, cô chưa từng nhìn thấy một bờ biển nào lại đẹp đến vậy. Biển xanh, mây trắng, nắng vàng, những đôi tình nhân nắm tay nhau dạo phố.
Cô vô cùng hạnh phúc tựa như một chú chim nhỏ chạy khắp nơi, chụp lại mọi thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-chay-dau-cho-thoat/2497020/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.