Nghe giọng nói của anh cô chợt tỉnh hồn ngại ngùng buông ra giọng cũng lắp bắp.
"Cái đó... cái đó sao tự nhiên anh lại ôm người ta làm gì?"
Nhìn gương mặt đỏ như quả cà chua của cô, anh đột nhiên cảm thấy buồn cười muốn trêu chọc cô một chút.
"Bởi vì người ta đứng chặn mất đường đi."
Có sao cô có chặng đường anh sao, ừm hình như là vậy. Vậy mà cô còn ảo tưởng cái gì không biết, mãi thất vọng cho nên cô không để ý anh đã dùng hai chữ "người ta" mà cô nói để đùa lại cô.
Cô trề môi, giọng có chút hờn dỗi.
"Tưởng anh không thèm đến nữa."
"Khi nào thì xuất viện?"
"Bác sĩ nói ở đủ 10 ngày có thể về."
Mười ngày ở bệnh viện không có chuyện gì làm, với một người như cô chẳng khác nào cực hình. Cô cũng đã thử xin xuất viện sớm nhưng bác sĩ không cho biết làm sao được.
"Trời lạnh rồi tối ngủ nhớ đóng cửa sổ kẻo cảm lạnh."
Nói xong anh đứng lên nhanh chóng đi đến bên cửa sổ, đóng nó lại chỉ là cái cớ muốn tìm manh mối mới là chính. Tuyết Lan nhìn cửa sổ ban nảy cô mở đuổi Tư Lan đi mà quên đóng. Cũng may là anh tới muộn, nếu sớm vài phút nữa mà nhìn thấy cô đang nói chuyện một mình chắc nghĩ cô bị điên mất.
Vẫn không nhìn thấy gì cả không có dấu giày, rõ ràng không có ai điên mà nhảy từ đây xuống. Hơn nữa anh luôn canh ở bên ngoài, là người sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-chay-dau-cho-thoat/2497003/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.