Kết thúc buổi dạ tiệc một lượng lớn tiền vàng và trang sức được quân đội hộ tống mang về bỏ vào ngân sách quốc gia.
Ngày hôm sau Dương Trác đích thân mời cô đến nhà làm khách. Cô chưa từng đến nhà riêng của ông bao giờ, nơi này có vẻ đơn sơ mộc mạc hơn những gì cô nghĩ. Tổng thống của một quốc gia tuy nhỏ, nhưng cô cho rằng hẳn là phải ở trong một dinh thự rộng nghìn mét vuông xa hoa lãng phí. Lại không ngờ nó cũng giống như bao căn nhà khác nằm trong khu quân sự.
"Cô Tư Lan thật sự cảm ơn cô vì đã giúp đỡ quốc gia trong lúc khó khăn này. Với tư cách là tổng tư lệnh của đất nước, tôi thay mặt toàn thể người dân Nam Thành cảm ơn cô lần nữa."
"Ngài không cần cảm ơn, tôi cũng chẳng bỏ ra đồng nào mà."
Đêm qua toàn bộ thương nhân Nam Thành quyên góp cho quỹ bảo vệ quốc gia, tổng cộng hơn 800 cây vàng 10 triệu đồng Đông Dương và vô số trang sức có giá trị của các phu nhân tiểu thư. Bấy nhiêu đủ để bọn họ xoay sở trong thời gian này.
Mà sở dĩ những thương nhân kia chịu bỏ ra nhiều như thế. Bởi vì cô đã cho bọn họ một kế ước. Về sau bất kể là đời con hay đời cháu của họ, nếu xa cơ lỡ vận, có thể mang khế ước này đến chính phủ nhất định sẽ hoàn tương ứng với số tiền ngày hôm nay bọn họ đã bỏ ra.
Đâu ai dám chắc đời con cháu họ điều thuận buồm xuôi gió,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-chay-dau-cho-thoat/2496977/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.