Chương trước
Chương sau
Vừa xuống sân khấu, Từ Tử Hàng đã đi thẳng về phía Triệu Chân bên kia, hàm hồ giải thích với đối phương tình huống của mình, hỏi thẳng vào vấn đề: “Chú Triệu, sao không thấy Tống Diệp, cô ấy không có tới sao?”
“Hả…… Tới rồi.” Triệu Chân hơi chần chờ, theo sau lén dịch ánh mắt đến sân nhảy đối diện.
Từ Tử Hàng nhìn qua theo tầm mắt ông, nhất thời cũng là sửng sốt, sau một lúc lâu, mới lặp lại xác nhận với Triệu Chân, “Chú Triệu, chú nói người kia, là Tống Diệp?”
“Khụ khụ, đúng vậy, nhưng hiện tại con bé có chút không tiện lại đây.” Triệu Chân ho khan hai tiếng, có chút xấu hổ, đặc biệt là lúc trước ông còn tự tưởng tượng Từ Tử Hàng là đối tượng yêu sớm của Tống Diệp, lúc này bên người Tống Diệp còn đứng một người đàn ông, càng là làm ông không biết giải thích như thế nào.
Từ Tử Hàng lại không chú ý tới vẻ ngượng nghịu của ông, cả thể xác và tinh thần đã bị thiếu nữ quyến rũ đối diện làm khiếp sợ đến hồn vía lên mây. Anh vốn tưởng rằng dựa theo phong cách Tống Diệp, hẳn là sẽ mặc tây trang anh tuấn lên sân khấu, vô dụng hơn cũng là váy công sở, nhưng không ngờ cô ăn mặc đến…… yêu mị như thế.
Không sai, cho dù thân hình nhỏ gầy, các phương diện còn chưa phát dục hoàn toàn, nhưng bộ váy đen kia đứng ở nơi đó, lại hoàn toàn nhìn không ra tuổi tác non nớt, ngược lại là giơ tay nhấc chân đều đủ câu hồn phách con người, Từ Tử Hàng ngơ ngác, trực tiếp đi về phía bên kia.
Tống Diệp và Tần Trạm đầu này lại là trở thành tượng đá lần nữa, rõ ràng là nam anh tuấn nữ xinh đẹp, nhưng chỉ là đứng thẳng tắp ở bên kia, từng người bưng ly rượu, cách một nắm tay không xa không gần lại hoàn toàn không có giao lưu.
Chờ đến khi Tần Trạm cự tuyệt lời mời khiêu vũ của danh viện thứ năm, xem thường bị tặng kèm trên người Tống Diệp đã chồng chất thành núi.
Dù là kẻ ngốc cũng đoán được, Tần Trạm này là lấy tài liệu ngay tại chỗ, lợi dụng cô để chặn đào hoa. Lần trước cô bị Từ Tử Hàng dùng để giải quyết Đường Mỹ Linh, đó là cô cho rằng anh em một hồi, không so đo với anh ta. Nhưng Tần Trạm này vừa gặp mặt chính là vừa bắt lấy lại nghi ngờ, dựa vào cái gì cô còn phải làm bia đỡ đạn cho anh ta.Kết quả đối phương trong ngoài không đồng nhất tới một câu, “Không có sự cho phép của tôi, đồ cô chụp, không mang ra ngoài được.”
Lúc ấy anh ta nói những lời này, trên mặt vẫn là lạnh lùng vô tình, chỉ có Tống Diệp biết, người đàn ông nhìn như chính trực này, nội tâm là tiểu nhân cỡ nào.
Kết quả là, hai pho tượng tiếp tục duy trì hiện trạng, không thèm nhìn nhau, Tống Diệp càng là trực tiếp xem chính mình là tranh treo trên vách tường, đón lấy tầm mắt giết người của những danh viện đó, không đau không ngứa, hoàn toàn làm lơ.
Thẳng đến, giọng nói dễ nghe của một người đàn ông vang lên, “Không biết vị tiểu thư xinh đẹp này, có bằng lòng nể mặt khiêu vũ một bài với tôi không?”
Tống Diệp vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Khúc Bạch mặc một bộ tây trang màu trắng đang vươn tay, cực kỳ thân sĩ làm ra tư thế mời.
Nếu anh ta không có một thân mùi nước hoa dính từ phụ nữ, cũng không có biểu tình chế nhạo liếc mắt nhìn về phía Tần Trạm một cái, Tống Diệp thật sẽ ảo giác ngụy trang của mình lại bị người nhận ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.