Editor: May
Tống Diệp rũ mắt nhìn bà ta một cái, gật gật đầu, “Ừ, qua một lát sẽ có người đến giúp tôi lấy đi đồ trong phòng.”
“Được, được, tôi khẳng định chiêu đãi thật tốt.” Bà chủ vội vàng cúi đầu khom lưng, thẳng đến tiễn Tống Diệp ra cửa, bà ta mới lau mồ hôi trên trán, trong lòng nghĩ mà sợ không thôi.
Nếu không phải vừa rồi người bang Dạ tới cửa, bà còn không biết trong tiệm này của mình ở một vị rắn địa đầu như vậy, nghĩ đến lúc trước chính mình hô to gọi nhỏ với Tống Diệp, một màn diễn này bà chính là dốc đủ sức lực.
Nếu thật sự đắc tội bang Dạ, vậy về sau bà đừng mong lại lăn lộn ở nơi này nữa.
Tống Diệp ra khách sạn, nghĩ nên để Triệu Chân tìm một chỗ ở cho mình, liền bước chậm tới cửa hàng châu báu, ở một ngã tư đường tiếp theo, cô nghe được tiếng gọi từ đường cái đối diện, vừa nhấc đầu, đã nhìn thấy các thiếu niên đang nâng gương mặt tươi cười, khoa trương vẫy tay chào hỏi với cô.
“Hắc, đại tỷ.”
Cánh tay giơ lên cao cao kia bởi vì huấn luyện mà trở nên rắn chắc, dần dần trở nên có trật tự, tươi cười đó dừng ở ánh mặt trời vừa xán lạn lại hồn nhiên, hơi thở thanh xuân giống như ập vào trước mặt, ở niên đại cũ xưa lạc hậu này, Tống Diệp mười lăm tuổi nhìn bọn họ, khóe miệng hơi giơ lên.
Mười lăm năm trước, dù như thế nào cô cũng không thể tưởng tượng được, cuộc sống đen tối chua xót của mình cũng có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-anh-lai-thua-roi/420590/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.