Bị nhiều người vây quanh ở chính giữa như vậy, thiếu niên giống như cũng không sợ, vứt bỏ chai thủy tinh, đôi tay dứt khoát cắm về trong túi, trầm thấp nói: “Không phải tìm bang Dạ sao? Tôi chính là người của bang Dạ.”
Cái gì? Mười mấy lưu manh sửng sốt tập thể, đánh giá thiếu niên trên dưới trên dưới, phụt một tiếng, lập tức vui vẻ, “Ha ha, mày là bang Dạ? Bang Dạ này sẽ không phải chính là con nít chơi đồ hàng đi, hay là trong bang phái không có ai, muốn để nhóc con như mày ra tranh thủ tâm đồng tình?”
Lúc này âm nhạc ồn ào giữa sân bị tắt đi, tiếng cười to trào phúng của đám lưu manh truyền khắp mỗi một góc của quán bar, ngay cả anh em trông quán cũng đều hai mặt nhìn nhau, trong lòng nghi hoặc vì sao bang Dạ ra mặt không phải phụ nữ thì chính là trẻ con?
Đối mặt những khinh thường này, khóe miệng thiếu niên khẽ nâng, giọng nói lạnh lùng không nhanh không chậm bắt đầu phản kích, “Đại ca tụi tao nói, đối phó đám món lòng như tụi mày, một mình tao là đủ rồi.”
Tiếng cười to trong không khí đột nhiên im bặt, sắc mặt đám lưu manh lập tức âm trầm, hung hăng trừng mắt thiếu niên xuất lời cuồng ngôn trước mặt, “Nhóc con, tao thấy mày mẹ nó là tìm chết.”
“A, ai tìm chết còn chưa biết.” Làm lơ nắm tay của mười mấy trước mặt siết đến vang lên rắc rắc, thiếu niên cười lạnh một tiếng, “Cùng lên đi, đừng lãng phí thời gian.”
Hai mươi mấy tuổi là tuổi tác tràn đầy tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-anh-lai-thua-roi/420579/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.