“Mẹ nó, anh Từ……” Mắt thấy một bàn tay Từ Tử Hàng đặt ở trên tảng đá, Vương Thiết Xuyên gấp đến độ trán đổ mồ hôi, vén tay áo liền muốn tiến lên.
Nhưng bước chân mới vừa bước ra đi, trên mặt đã nghênh diện phủ lên một cái áo, “Cầm.” Bên tai truyền đến một tiếng ra lệnh thanh lãnh, chờ đến khi Vương Thiết Xuyên kéo áo xuống dưới, mới nhìn thấy thân ảnh mảnh khảnh của Tống Diệp đã đi xa.
Từ Tử Hàng một đường bị người áp chế, hiện giờ còn muốn bị người phế tay, nói không sợ hãi đó là gạt người. Nhưng kiêu ngạo của anh không cho phép anh xin tha, còn không phải là một bàn tay, nhịn một chút liền qua.
“Ha ha, tao ngược lại muốn xem, xương cốt của mày có thể kiên cường tới khi nào?” Tiểu Đao xách theo cục đá, trong tiếng cười lạnh đang chuẩn bị động thủ, thình lình bả vai lại là bị người chụp lấy, hắn theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy lại là một khuôn mặt tuấn mỹ tinh xả, “Mày……” Là ai?
Lời nói còn chưa nói xong, người trước mặt đã động thủ, bắt lấy cổ tay của hắn, quay cuồng với tốc độ cực nhanh, răng rắc răng rắc, tiếng vang thanh thúy quen thuộc liên tiếp vang lên, chờ đến khi hắn phản ứng lại, đau nhức sớm đã thâm nhập cốt tủy, “Á……”
“Này, đã lâu không gặp.” Tống Diệp ngồi xổm xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn chào hỏi, bởi vì cảm thấy giải thích quá phiền toái, có lẽ động thủ sẽ trợ giúp hắn gia tăng ký ức.
Quả nhiên, Tiểu Đao kia tê liệt ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-anh-lai-thua-roi/420565/chuong-35-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.