Nhân viên kia sửng sốt, ngay sau đó đáp: “Cô ấy ngủ ở phòng nghỉ, tôi thấy sắc mặt cô ấy không được tốt.”
“Ừ, cảm ơn.” Tống Diệp cảm ơn, lập tức đi vào cửa hàng, đi tới phòng nghỉ bên kia.
Nhân viên thấy Triệu Chân không có phản ứng, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra Vân Hoa này không phải tình nhân nhỏ của Triệu Chân, mà là có liên quan đến đứa bé này.
Cộp cộp cộp, dọc theo đường đi đi thông phòng nghì, bước chân Tống Diệp có vẻ có vài phần dồn dập. Đời trước Vân Hoa bị chết ở núi lớn, hoàn toàn không có cùng cô đi vào thành phố Vân sinh hoạt, mà cô quen độc lai độc vãng, bận rộn việc của mình, ném Vân Hoa ở châu báu Ngọc Phúc chẳng quan tâm, xác thật là không nên.
Cuối hành lang lầu hai chính là phòng nghỉ, lúc này cửa phòng đóng chặt, nhìn như là một mảnh yên tĩnh, nhưng Tống Diệp lại thính lực rất tốt nghe được trong phòng có động tĩnh. Cô lặng yên không một tiếng động tới gần cửa phòng, đặt bàn tay lên, trong nháy mắt, mọi thứ bên trong phòng nghỉ đều trở nên rõ ràng.
Nhưng một màn đập vào mi mắt lại làm giữa mày Tống Diệp nhảy dựng, trên mặt lạnh băng không gợn sóng nứt ra một vết rạn, không do dự nữa, cô nâng chân lên, rầm một tiếng đá văng cánh cửa vọt vào, một tay hung hăng túm cổ tay Vân Hoa trên sô pha vào lòng bàn tay, lực đạo to lớn kia, khiến cổ tay phát ra tiếng vang răng rắc rất nhỏ, Vân Hoa đau đến sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-anh-lai-thua-roi/420553/chuong-30-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.