“Cái gì? Kiện tôi?” Tống Viễn Chí sửng sốt, lúc này mới nhớ tới đối phương có tiền có thế, không nhịn được có chút khẩn trương, “Tôi là ba Tống Diệp, ba lo lắng con gái bị người lừa ở bên ngoài, có cái gì không đúng.”
“Đúng vậy, Tống Diệp là con gái nhà chúng tôi, các người có quan hệ gì với nó, bạn bè?” Lục Lan vừa chen tới cửa theo nhanh chóng nói chen vào, từ trước đến nay bà mẫn cảm với mùi vị của kẻ có tiền, lúc này một đôi mắt hạt châu đã sớm dính đến trên người Triệu Chân.
Khuôn mặt Triệu Chân trầm xuống, không dấu vết nhìn lướt qua người phụ nữ xấu xí chật vật không chịu nổi trước mặt, không thể tin được đây chính là mẹ của Tống Diệp, trên mặt kéo ra một nụ cười cứng đờ, “Tống phu nhân, chúng tôi là bạn của Tống Diệp, tôi họ Triệu.”
Lục Lan bị một câu Tống phu nhân này gọi đến là hai mắt lóe sáng, trên mặt lộ ra một nụ cười rụt rè mất tự nhiên, “Tôi là mẹ của Tống Diệp, nếu là bạn bè, vậy chuyện liền dễ làm.”
“Hả?” Triệu Chân nghi hoặc, sao nghe không giống như là chuyện tốt.
Ngược lại Tống Diệp rất nhàn hạ đứng ở một bên, từ khi một đám người Lục Lan này đi ra liền bắt đầu xem diễn.
Quả nhiên, ở trong ánh mắt lạnh băng của Tống Diệp, Lục Lan mang theo gương mặt tươi cười, “Triệu tiên sinh, Tống Diệp đáng chết này không hiểu chuyện, đánh hỏng đồ vật, các người đều là bạn bè, thoạt nhìn cũng rất có tiền, không bằng liền giúp nó đền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-anh-lai-thua-roi/420551/chuong-29-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.