Một tay Tống Diệp ném ngã người, rồi sau đó ở trong lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm, đôi giày thể thao màu trắng nghiền lên ngực người đàn ông trên mặt đất, nhìn xuống từ trên cao, có thể nhìn thấy rõ ràng kinh ngạc trên khuôn mặt thống khổ giãy giụa của đối phương, cô lạnh lùng mở miệng, “Rất kinh ngạc sao? Máu chảy xuôi trên người tôi vốn là không thuộc về nhà họ Tống, trời sinh âm ngoan độc ác cũng không kỳ quái.” Câu này nói xong, Tống Viễn Chí trên mặt đất lập tức mở to hai mắt, quên mất giãy giụa, “Mày……” “Không cần hỏi vì sao tôi biết.” Tống Diệp dời tầm mắt, đôi mắt xẹt qua từng người Lục Lan, Tống Đình Đình và Tống Mỹ Mỹ, khẩu khí càng thêm lạnh lẽo, “Năm đó ông cứu tôi một mạng, tôi vốn nên cảm kích, nhưng tôi bắt đầu từ khi ba tuổi đã giặt quần áo nấu cơm ở nhà họ Tống, hầu hạ cuộc sống hàng ngày của Tống Đình Đình và Tống Mỹ Mỹ, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè làm công trợ cấp chi phí trong nhà, ăn chính là đồ thừa của các người, mặc cũng là thứ các người không cần, Lục Lan hơi có bất mãn với tôi càng là tay đấm chân đá, đánh chửi trách móc nặng nề. Những chuyện này ông đều xem ở trong mắt, lại chưa từng ngăn cản. Ân tình của nhà họ Tống, mười lăm năm, nên trả đã trả xong rồi, từ nay về sau, chúng ta thanh toán xong ân oán.” Lời nói thanh lãnh bình tĩnh quanh quẩn thật lâu ở trong phòng bao, mọi người từ ban đầu khiếp sợ biến thành trầm mặc không nói, tuy rằng Tống Diệp không phải người nhà họ Tống, nhiều năm như vậy bọn họ vẫn luôn có thành kiến với cô, nhưng chưa từng nghĩ đến cả nhà Tống Viễn Chí lại ngược đãi Tống Diệp như vậy. Mà ba mẹ con Lục Lan càng là chột dạ không thôi, bên trong lặng im, chỉ có phương hướng suy nghĩ của Tống Viễn Chí khác với người khác, ông ta ngã trên mặt đất không thể nhúc nhích, trên mặt lại là một bộ dáng vội vàng, “Tống Diệp, mày biết cô ấy ở nơi nào đúng không, mày nói cho tao biết, nói cho tao biết……” Cô ấy trong miệng đối phương, là mẹ ruột của Tống Diệp, năm đó bà ta ôm Tống Diệp lưu lạc thành phố Vân, ngẫu nhiên gặp được Tống Viễn Chí, phó thác con gái mình cho ông. Mà Tống Viễn Chí vừa gặp đã thương người phụ nữ xinh đẹp kia, đến mức cả đời không cưới, chọc đến lúc ấy Tống lão gia tử tức ra bệnh tim, cũng tuyên bố muốn thiêu chết tai họa Tống Diệp này, cuối cùng Tống Viễn Chí đau khổ chờ đợi không có kết quả, mới cưới Lục Lan lớn tuổi lại không có văn hóa. Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, trong lòng ông ta vẫn ở trên người người phụ nữ kia. Người đáng giận tất có chỗ đáng thương, Tống Viễn Chí giờ phút này, cũng chỉ là một người đàn ông si cuồng vì yêu, chỉ là, “Tôi vĩnh viễn đều sẽ không nói cho ông biết, tung tích của bà ấy.” Hai đời làm người, cô đều chưa từng trải qua tình yêu, nhưng cho dù không hiểu, cô cũng không cho rằng si niệm của Tống Viễn Chí là một loại tình yêu. Nếu không năm đó sau khi Lục Lan cố ý che giấu bộ dạng của cô, Tống Viễn Chí cũng sẽ không bởi vậy xa cách lạnh nhạt với cô. Mà người phụ nữ kia, mẹ ruột của cô, cô sẽ đi tìm bà ấy. Chỉ là, hiện tại còn không phải thời điểm. Làm lơ sắc mặt dối trá của một phòng này, Tống Diệp xoay người mở cửa phòng bao. Ở trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, Lục Lan đột nhiên tỉnh táo lại từ trong sửng sốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]