Chương trước
Chương sau
Bốn chữ lạnh lẽo, rõ ràng không có bất luận lực độ gì, lại vô cớ làm lòng người an tâm, Vương Thiết Xuyên mím môi, không tự giác gật gật đầu thối lui đến một bên.
Trịnh Phượng dựa ở trước bàn, nhìn thấy gương mặt kia của Tống Diệp, đố kỵ trong lòng giống như cỏ mọc dài, nhịn không được bĩu môi hừ lạnh, “Như thế nào, cô giáo ở chỗ này, mày còn muốn động thủ với tao, á……”
Lời nói còn chưa nói xong, Tống Diệp đã duỗi tay bắt được cánh tay cô ta, bóp chặt gân trên cánh tay cô ta dùng sức nghiền áp, cô ta đau đến cả người run lên, kêu thảm nhảy ra.
Mà trong nháy mắt cô ta né tránh, Tống Diệp duỗi tay xuống tìm kiếm dưới bàn học của cô ta, chớp mắt liền lấy ra một chai gì đó, đúng là keo cường lực.
“Cô giáo, như vậy, có thể tẩy sạch hiềm nghi của em chưa?” Tống Diệp giơ tay lên, ném đồ đến trước mặt chủ nhiệm lớp.
Làm một người học sinh bình thường, loại đồ vật keo cường lực này hoàn toàn không phải là đồ dùng cần thiết, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, chủ nhiệm lớp lại bất mãn Tống Diệp như thế nào cũng không thể không quay họng súng về phía Trịnh Phượng, sắc mặt âm trầm, nói: “Trịnh Phượng, lập tức đi văn phòng thông báo phụ huynh nhà em tới một chuyến, tiết học này, em không cần tới.”
“Cô giáo, em……” Trịnh Phượng còn muốn nói chuyện, lại đột nhiên bị Đường Mỹ Linh trừng mắt nhìn qua, không dám nói thêm gì nữa.
Chủ nhiệm lớp gọi mấy nam sinh cùng nhau mang cả người lẫn bàn đi.
Đường Mỹ Linh nhìn châm chọc ở khóe miệng Tống Diệp, càng thêm khẳng định cô là cố ý chọc giận chính mình, làm chính mình xấu mặt. Làm cho một hoa khôi trường xinh đẹp như mình, hôm nay lại trở thành chê cười, tay dán cái bàn bị mang ra ngoài, cô ta xấu hổ đến không nâng mặt lên nổi, nghĩ đến chính mình ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, trong lòng càng là phẫn hận không thôi với Tống Diệp.
Tiết học thứ nhất chuyển thành tự học, mà lúc này lớp giống như một tổ ong mật, châu đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ, khi nói chuyện khóe mắt vẫn luôn nhìn Tống Diệp trong góc.Dù là bề ngoài hay là hơi thở lạnh băng kia, hôm nay tất cả biểu hiện của Tống Diệp đều quá mức kinh thế hãi tục, để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng đám thiếu nam thiếu nữ thanh xuân manh động này.
Tống Diệp đã không có bàn, dứt khoát khoanh tay trước ngực, lẳng lặng nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, ánh sáng mùa đông chiếu vào trên mặt, một tầng hơi mỏng, làn da trắng nõn đến gần như trong suốt tỏa ra vầng sáng, lông mi mảnh dài, đồng tử màu hổ phách, ngay cả độ cung của cằm cũng rất tinh xảo mê người, ở trong một lớp học ở huyện thành nhỏ như vậy, sự tồn tại của cô, liền giống như thật sự đang lấp lánh sáng lên.
Bỗng nhiên, nhận thấy được bên người có hơi thở tới gần, Tống Diệp thu hồi tầm mắt, nhìn thấy Vương Thiết Xuyên một tay khiêng bàn học, một tay xách theo ghế dựa đặt ở bên cạnh cô, thậm chí còn chủ động đẩy bàn học đến trước mặt cô.
Đối mặt ánh mắt bình tĩnh của Tống Diệp, Vương Thiết Xuyên không biết làm sao, có chút ngượng ngùng gãi gãi cái ót, cười hắc hắc, “Vừa rồi cảm ơn cậu ngăn cản tôi, về sau tôi và cậu ngồi ở cùng nhau, không ai dám lại khi dễ cậu.”
Phỏng chừng, cũng không ai có thể khi dễ tôi. Trong lòng Tống Diệp nghĩ vậy, nhưng trên mặt lại không có cự tuyệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.