Chương trước
Chương sau
Editor: May
Thôn dân hoàn toàn chưa kịp thấy rõ ràng băng đạn của cô từ đâu ra, lúc này cũng không có tâm lại đi miệt mài theo đuổi.
Ở trong tiếng súng nổ vang bên tai, vô số người bị dọa vỡ gan, sợ chính mình trở thành người chết tiếp theo, sôi nổi phía sau tiếp trước bắt đầu lui về phía sau, sau đó bị bắn gục tại chỗ ở một giây này.
Cuối cùng, cả sân còn dư lại, cũng chỉ có một ít người già phụ nữ và trẻ em.
Tống Diệp không có hứng thú đối phó bọn họ, chân dẫm lên vũng máu và thi thể, tư thái thong dong đi đến trước mặt thiếu nữ.
Tay thiếu nữ dính đầy máu tươi, sắc mặt tái nhợt sợ hãi, ở trong nháy mắt thoáng nhìn giày màu đen kia đi tới trước mặt, giọng nói run rẩy bắt đầu xin tha, “Cầu xin cô, đừng giết tôi, tôi sai rồi, tôi sai rồi, cầu xin cô……” Nói đến phía sau, nước mắt trên mặt gần như không bị khống chế, rớt xuống từng giọt lớn.
Thiếu nữ nhu nhược phủ phục ở dưới chân khóc rống khẩn cầu, nhìn thấy mà thương, nhưng đối với sát thủ lãnh tình lãnh tâm mà nói, thương hại là thứ nhất định phải loại bỏ toàn bộ trong tiết học giết người đầu tiên, cho nên, Tống Diệp không có lưu tình, “Đã muộn.”
Pằng một tiếng, kết thúc một sinh mệnh tuổi hoa, Tống Diệp rũ mắt, không đi nhìn thôn trang xác chết khắp nơi này, đây đã là thói quen dưỡng thành rất nhiều năm, cô sẽ không lại đi nhìn những trường hợp máu tươi đầm đìa đó.
Vèo một tiếng, đỉnh núi nơi xa không biết là ai phóng đạn tín hiệu, sương khói màu trắng nhàn nhạt lưu lại dấu vết ở dưới màn đêm.
Tống Diệp ngẩng đầu cẩn thận phân biệt, trong lòng trầm xuống, nâng bước nhanh chóng nhằm về phía rừng rậm.
Thôn trang ẩn nấp trong khe núi, là ai mật báo, dẫn người quân đội lại đây?
Tống Diệp ở trong rừng cây một đường chạy như điên, một mặt suy nghĩ nguyên do trong đó, cuối cùng khóa định nguyên nhân ở trên người Trần A Tứ.
Mà kết quả cũng giống như cô sở liệu, Trần A Tứ vượt ngục, bị cảnh sát một đường lùng bắt tới núi sâu, vừa lúc phát hiện một màn bắn nhau.Chỉ là Tống Diệp không biết chính là, người theo sau bước vào nơi luyện ngục nhân gian này là Tần Trạm, mà Tần Trạm sẽ ngửi thấy tiếng gió truy tra đến nơi đây, tất cả đều là bởi vì lúc trước Tống Diệp hack hệ thống phía chính phủ làm giấy tờ thân phận giả lưu lại manh mối.
Anh nhận được tin tức, nói là bọn buôn người có một căn cứ, số người đông đảo, còn mang theo vũ khí, cảnh sát mời bọn họ ra mặt hỗ trợ, nhưng không nghĩ tới nơi này sẽ là quang cảnh này.
“Thiếu tá, tổng cộng đã chết 89 người, tất cả đều là đàn ông, mang theo vũ khí, bị một súng trí mạng, ở giữa mày, xem thủ pháp, như là sát thủ chuyên nghiệp.” Kiểm kê xong hiện trường, binh lính tiến lên báo cáo, cho dù là binh lính được huấn luyện, cũng cảm thấy cực kỳ không khỏe với nơi tràn đầy mùi máu tươi này.
“Ừ.” Tần Trạm mặc quân trang, cúc áo cài đến viên trên cùng, không chút cẩu thả, đến mặt quần áo cũng không có một tia nếp uốn và dao động giống như gương mặt ***** **** kia, anh lạnh lùng đứng ở trong thi thế, giống như là pho tượng yên lặng bất động trong đêm tối, sau một lúc lâu, mới đi đến bên cạnh một người phụ nữ trung niên, mở miệng hỏi: “Bà thấy rõ ràng bộ dáng người kia không?”
Người phụ nữ kia bị dọa đến không nhẹ, thân thể vẫn luôn run, thần chí giống như cũng đã mơ hồ không thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.