Cũng không biết cô gái kia là khắc tinh tới từ đâu, sớm biết vậy đã không trêu chọc trở về.
Mắt nhỏ của Trần A Tứ hơi híp lại, sau khi nghe xong lời cung khai của bà Vương thì lâm vào trầm tư, sau một lúc lâu, “Dẫn người tới cho tôi.”
Tiếng nói vang lên, thiếu nữ mang theo xiềng chân bị người đẩy đến trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ dưới cây đuốc chiếu sáng là một mảnh trắng bệch, trong đôi mắt tròn xoe toàn là hoảng loạn.
“Hai người khác đâu?” Giọng nói Trần A Tứ có chút bén nhọn, mắt nhỏ phối với râu dê, làm cả người hắn thoạt nhìn đặc biệt âm hiểm ngoan tuyệt.
Thân thể thiếu nữ run lên, giọng nói mang theo khóc nức nở, “Vừa rồi, vừa rồi ở đỉnh núi sau khi bị phát hiện, chúng tôi đã tách ra, tôi thật sự không biết, không biết bọn họ ở nơi nào, tôi chỉ biết, có một người tên A Diệp, bộ dáng rất gầy, giọng nói rất êm tai, thân thủ cũng không tồi……”
“Đúng vậy, đúng, cô ta nói mình tên Tống Diệp.” Bà Vương vừa nghe, vội vàng ở bên cạnh hỗ trợ bổ sung.
“Tống Diệp……” Trần A Tứ nỉ non ra tiếng, luôn cảm giác tên này từng nghe qua ở đây, trong chớp nhoáng, trong lúc lơ đãng trong đầu nghĩ đến thân ảnh ở ga tàu hỏa kia, nhưng ngay sau đó là lắc đầu, “Sao có thể là cô ta……”
Những lời này hắn nói rất nhỏ, giống như là lầm bầm lầu bầu, nhưng trong đám người, lại là bỗng nhiên truyền đến tiếng cười quỷ dị.
“Ha ha, sao không có khả năng là tôi.”
“Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-anh-lai-thua-roi/420523/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.