Chương trước
Chương sau
Mười ba năm, suốt mười ba năm đầu trôi qua, cô vẫn nhớ rõ thời gian cô gái ở núi lớn trước mặt sống nương tựa lẫn nhau với cô. Khi đó cô cũng là tuyệt vọng bất lực như vậy, sau khi gặp vũ nhục hận không thể chết cho xong việc.
Là Vân Hoa cứu cô, vì cô chủ động gả cho Đại Tráng làm vợ, thay cô bị đánh chịu mắng, cho cô một chút ấm no.
Chỉ là ở hai năm sau trong quá trình chạy trốn, Vân Hoa chết ở nửa đường, mà cô bị bắt trở về, bán đi chỗ khác.
Thời gian lại tới lần nữa, cô sẽ không lại để bi kịch tái diễn.
Chỉ là, nhìn Vân Hoa trong lòng ngực giống như búp bê rách nát, ngực Tống Diệp như là chặn một cục đá, sau một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói một câu, “Xin lỗi, là em đã tới chậm.”
Có lẽ là những lời này khiến cho xúc động, tầm mắt trống rỗng chết lặng của Vân Hoa mới chậm rãi rơi xuống trên mặt Tống Diệp, nghiêm túc nhìn hơn nửa ngày, giọng nói nghẹn ngào hỏi ra ba chữ, “Cô là ai?”
Tống Diệp rũ mắt thay cô ấy chỉnh sửa tóc, khóe miệng lộ ra một tươi cười xinh đẹp, “Tống Diệp, chị có thể gọi em là A Diệp, em tới cứu chị ra ngoài, chúng ta cùng rời đi.”
Chúng ta cùng rời đi.
Những lời này là năm đó Vân Hoa nói với cô, hiện giờ đổi đến trong miệng cô, nhiều thêm vài phần cảm khái và vững vàng.
Có lẽ là biểu tình của Tống Diệp quá quạnh quẽ, lại có lẽ là lực dụ hoặc của những lời này quá lớn, thần kinh vốn chết lặng của người trong lòng ngực bị xúc động, đôi mắt trống rỗng phản xạ ra ánh sáng, Vân Hoa vươn một đôi tay gầy như que củi, chậm rãi, dùng sức nắm chặt vai cô, “Cứu tôi……”
Ngực Tống Diệp tê rần, ấn cô ấy vào trong lòng ngực, cảm giác được ngực bị nước mắt làm ướt, khóe môi mím lại lộ ra vẻ hung ác.
Bóng đêm chậm rãi buông xuống, bên ngoài ẩn ẩn truyền đến mùi hương đồ ăn, xung quanh không có hơi thở người gác.
Tống Diệp dùng côn sắt cạy cửa ra, đỡ Vân Hoa cùng nhau leo ra ngoài.
Lúc trước cô cố ý đi quanh thôn một vòng, xác định lộ tuyến chạy trốn, lúc này chạng vạng vừa lúc là thời gian nấu cơm, bên ngoài không ai đi lại, hai người vòng hơn phân nửa cái thôn cũng không có người phát hiện.“A Diệp, nơi này còn có rất nhiều cô gái, chúng ta muốn hay không……” Cho dù gặp nhiều như vậy thống khổ, tính tình Vân Hoa vẫn là thiện lương, muốn cứu càng nhiều người.
Chỉ là cô ấy còn chưa nói xong, đã bị Tống Diệp nhẹ giọng cắt lời, “Hiện tại quản tốt mình trước, có cơ hội, em sẽ cứu bọn họ.” Cho dù cô có dị năng, nếu lúc này kinh động thôn dân, cô cũng không thể bảo đảm có thể toàn thân mà lui.
Đương nhiên, cô có không gian gian lận, nhưng bại lộ dị năng vì người không liên quan, cô còn chưa có vĩ đại như vậy.
Cho dù Vân Hoa thiện lương, nhưng hiểu được nặng nhẹ, thấy Tống Diệp tâm ý đã quyết, liền không mở miệng nữa.
Hai người ở trong bóng đêm mờ nhạt cẩn thận dán vách tường di động đến cửa ra, tiếng gió rả rích có chút thê lương, quét ở trên mặt càng đau hơn.
Lúc sắp đi ra cửa thôn, một âm thanh leng keng vang lên, cả kinh hai người da đầu căng thẳng.
Tống Diệp phản ứng mau, khóa định vị trí nhìn qua trước tiên, thình lình đối diện với một đôi mắt tròn xoe.
Đó là một cô gái, trên tay cột xiềng chân, cả người dơ bẩn, đang trốn ở dưới bệ bếp ăn vụng đồ vật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.