Tôn Trạch cúi đầu khom lưng bên kia lập tức mặt cứng lại, đôi mắt trừng lớn, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, “Ha ha, không biết Triệu tổng là mang theo thứ tốt gì, vào pháp nhãn Khúc thiếu?”
“Loại chuyện này, không nên là người phụ trách như Tôn tổng phải rõ ràng sao? Nếu không có việc gì, liền nhanh chóng bắt đầu quay đi, tôi chính là thực chờ mong đạt thành hợp tác.” Người đàn ông nói xong, xoay người liền đi ra đám người, không hề lưu lại mặt mũi cho Tôn Trạch.
Mà người ở phía sau lại sớm đã toát một thân mồ hôi lạnh, khuôn mặt cứng đờ quay đầu, kéo ra một tươi cười còn khó coi hơn khóc, cung kính cười nói với Triệu Chân: “Triệu tổng, vừa rồi hơi đắc tội, nếu là không còn chuyện gì, chúng ta vào sân đi.”
Tống Diệp nhướng mày, quả nhiên có quyền có tiền dễ làm việc, biến sắc mặt này còn rất nhanh.
Triệu Chân chỉnh sửa cổ áo, nhất phái thong dong, không còn lửa giận lúc trước.
Đáng thương hai đứa con trai của Lý tổng kia thành tiêu điểm của mọi người, tức giận đến mặt già biến thành màu đen lại không dám phát tác, dù sao cũng là người nhà họ Khúc, ai cũng không dám dễ dàng đắc tội.
Vừa vào hội trường, Triệu Chân đã dẫn Tống Diệp vào phòng nghỉ, mở miệng câu đầu tiên lại không phải trách cứ cô gây chuyện thị phi, “Thế nào, vừa rồi có bị thương hay không?”
Ở quan điểm của ông, Tống Diệp không chỉ có là phía đối tác của mình, hơn nữa còn là một cô bé, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-anh-lai-thua-roi/420515/chuong-13-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.