Nếu không phải trong túi xách thật sự đặt khối phỉ thúy hiếm có kia, có lẽ ông sẽ cho rằng hết thảy đều chỉ là một giấc mộng.
Ngay khi nhân viên cửa hàng vừa bận việc, vừa âm thầm suy đoán ông chủ đang đợi ai, một thân ảnh đi vào từ cửa, áo khoác trắng phác họa ra dáng người gầy yếu, tóc mái đen nhánh nhẹ nhàng quét ở khóe mắt, đôi mắt trong trẻo giống như một cái giếng sâu, đựng đầy ánh nước dịu dàng, cô đứng ở nơi đó, nghiễm nhiên là một tờ báo ảnh xinh đẹp.
“A, một khuôn mặt thật tuấn tú.”
“Đúng vậy đúng vậy, tới nhiều thiếu gia tiểu thư như vậy, chỉ có người này là bộ dáng này đẹp nhất.”
“Chỉ là, đây là nam hay là nữ?”
Thật ra tướng mạo bản thận Tống Diệp cũng không đủ để lẫn lộn nam nữ, chỉ là một đầu tóc ngắn, một thân quần áo trung tính, cộng thêm biểu tình lạnh nhạt, mới có thể trong lúc nhất thời nghe nhìn lẫn lộn.
Nhưng lại qua một hai năm, thân hình cao lên, sợ rằng sẽ thật sự là một mỹ nam rồi.
Triệu Chân tự nhiên là chú ý tới gương mặt anh tuấn khiến cho nhân viên cửa hàng xôn xao, nhưng tầm mắt đảo qua, cũng không có để ý nữa.
Ông cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, đã gần 9 giờ 30, sao còn chưa tới…… Đang lúc nghĩ như vậy, trước mắt bỗng nhiên rơi xuống một bóng đen, ông ngẩng đầu nhìn, đúng là đứa bé anh tuấn kia đứng ở trước mặt, trong nháy mắt tầm mắt giao nhau, Triệu Chân hơi sửng sốt, “Xin hỏi có việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-anh-lai-thua-roi/420507/chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.