Thấy Kỳ cứ ngồi nhìn mình mãi mà chẳng nói gì, Như bèn ngại ngùng nói: “Xin, xin lỗi Bạch tổng, ngài, ngài hãy quên hết những gì tôi vừa nói đi ạ”
Như cúi mặt xuống không dám nhìn Kỳ, xem ra cách này không được rồi
“Tối nay thì không được rồi, ngày mai có được không” im lặng mãi Kỳ mới cất lời
Như nghe anh đáp lại mà lòng mừng quýnh cả lên, mặt mày rạng rỡ hẳn lên: “Thật sao ạ!!!”
“… Ừm… Không biết… Như có nơi nào muốn đi không nhỉ?” Kỳ thơ thẫn ngước nhìn trờ cao nói với Như
Vẫn là chữ “Như” mọi hôm thôi nhưng sao hôm nay nghe nó lại gần gũi tựa như tiếng gọi nhau của chúng bạn thế nhỉ?
“Tôi vẫn chưa biết nên đi đâu nữa… Ngài chắc đi nước ngoài rất nhiều mà phải không, có nơi nào ngài muốn đến ngoài những nơi phục vụ cho công việc không?”
Kỳ yên lặng, trầm ngâm nghĩ thật lâu: “Đài quan sát trên cao của sân bay”
“… Hả…?” Như ngơ ra khi nghe câu trả lời kì lạ của Kỳ
“Từ đó có thể thấy rất rõ những vì sao ban đêm”
“Nhưng đó đâu phải nơi mà ai cũng có thể vào ạ…”
Kỳ chỉ mỉm cười: “Được rồi, chúng ta đi tìm họ thôi, vẫn còn việc phải làm trước khi ra về”
…
Chiều hôm đó họ dành cho việc họp báo và họp mặt cũng như trở thành ban giám khảo trong các cuộc thi nhỏ do hội thảo tổ chức
Bận rộn cả chiều, đến tối ai cũng mệt rả người, chỉ có Uy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tong-den-gio-uong-thuoc-roi-/3433839/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.