Chương trước
Chương sau
Chương 2

Tác giả: Gió

Biên tập: Raph

---

Thay trang phục sau đó đến Yến thị, Sở Du bị dì Mã cuốn thành một cục bông. Áo khoác, khăn quàng, mũ len, bao tay, cái gì treo được lên người đều treo hết lên.

Cậu đi lên bằng thang máy dành riêng cho tổng bộ. Bên kia, Tần Tranh đang chờ cậu ở phòng họp. Khẽ dừng một nhịp, Sở Du hít sâu một hơi, chỉnh trang lại áo khoác, cậu đẩy cửa bước vào.

"Tần thiếu." Cậu gật đầu theo phép lịch sự.

"Thanh Từ." Tần Tranh nhìn thân ảnh trước mắt, bao lưu luyến, yêu thương cùng hối hận trào ra. Một tiếng "Thanh Từ" này chứa xiết bao nhiêu tình cảm.

Sở Du hơi sững người, Thanh Từ. Sở gia là dòng dõi thi hương lâu đời nên vẫn giữ nếp cũ, con cháu trong nhà sẽ được đặt tên danh, sau này đi học sẽ được tự chọn tên tự. Lúc trước khi ân ái, Tần Tranh thích gọi cậu là Thanh Từ. Nhớ đến đây, Sở Du thấy bụng lại lâm râm đau.

"Tôi có chút việc bận, chúng ta có thể bắt đầu ngay được không?" Sở Du ngồi tựa vào ghế, mở tài liệu đang để trước mặt ra.

"Em quyết là được. Hôm nay tôi muốn xin lỗi em. Chuyện đó..." Hắn muốn giải thích với Sở Du chuyện 30% cổ phần kia.

"Không được, nếu Tần tổng không có ý bàn công việc thì tôi xin phép." Sở Du dịch ghế ngồi, toan đứng dậy.

"Hôm nay là sinh nhật Chân nhi." Tần Tranh nói.

"Tần thiếu." Sở Du không kiên nhẫn, cậu tất nhiên nhớ sinh nhật của con gái mình không phải là hôm nay.

"Từ mai con tham gia hội trại mùa đông, tôi tổ chức sớm."

Sở Du tựa người vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, Tần Tranh ngồi bên cạnh cậu, muốn vươn tay nắm lấy tay cậu, lại sợ hãi không dám. Cậu không nói gì, nhưng Tần Tranh biết, lặng im của Sở Du chính là ngầm đồng ý. Tần Tranh biết mình làm vậy là có tư tâm. Hắn biết rõ, Sở Du dù có hận mình thế nào đi chăng nữa, thế nhưng Chân Nhi sẽ vẫn luôn là mối bận tâm, là nơi yếu mềm nhất của Sở Du, tới nỗi hắn gần như có thể chắc chắn vì con mà Sở Du có thể xuống nước thỏa hiệp với mình.

Sinh nhật Chân nhi được tổ chức ở khách sạn Liber.

Vừa xuống xe Sở Du cảm thấy được cái lạnh thấu xương, hai đầu gối ẩn ẩn đau nhức. Hai năm nay bệnh tật trầm kha, mấy ngày mệt mỏi, lại theo Chân nhi nói chuyện, chơi đùa chẳng mấy mà thể lực bị rút cạn. Tuy cậu cố gắng cười nói với con gái, nhưng cả người mông lung như trôi trong không gian ngoài Trái Đất vậy

Trái tim cũng ẩn ẩn đau.

"Ưm..." Cậu bật môi rên rỉ, mở di động muốn gọi người tới đón, không ngờ di động rơi xuống đất, cậu cũng theo đó mà thẳng tắp ngã xuống.

Sở Du khởi phát sốt cao, cả người mê man, thuốc uống vào lại nôn ra hết.

"Đau..." Cậu yếu ớt, thê lương kêu lên.

Tần Tranh vội vàng hỏi.

"Em đau ở đâu?"

Sở Du không đáp lại hắn, cả người cậu run rẩy lợi hại.

"Đau..." Sở Du lại nỉ non.

"Sở Du! Em còn tỉnh táo chứ? Em đau ở đâu??" Tần Tranh hoảng hốt, cố gắng gọi tỉnh Sở Du.

"A...ưm..." Sở Du giãy dụa càng tăng.

Sau đó, cậu bắt đầu lấy tay cào xé da thịt mình, Tần Tranh hoảng hốt giữ lại hai tay cậu lại.

"Đừng tự làm hại mình, tôi xin em, Sở Du!" Hắn cảm tưởng mình sắp khóc. Lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực từ tận đáy con tim. Người hắn yêu nhỏ bé nằm đó, đau đớn, khổ sở, nhưng hắn không biết lý do, hắn không biết gì về cậu. Việc duy nhất hắn có thể làm bây giờ là cầu xin cậu tỉnh lại, cầu xin cậu nói cho hắn biết. Hắn nguyện dành cả cuộc đời sau này bù đắp cho cậu, yêu thương cậu.

Sở Du không nghe được lời cầu xin của hắn, khổ sở nỉ non cả đêm, đến gần sáng không chịu nổi mới hôn trầm mà mê man đi.

Tỉnh lại là hai ngày sau, mông lung mở mắt ra, trước mắt là căn phòng quen thuộc cậu đã ở bốn năm, không có thay đổi gì.

"Em tỉnh rồi." Tần Tranh mừng rỡ. "Tôi bảo người giúp việc mang cho em chút đồ ăn."

"Không cần đâu, Tần thiếu, phiền anh cho tôi mượn điện thoại được chứ?"

"Em mới tỉnh dậy, còn mệt, ở đây nghỉ ngơi mấy hôm. Tôi đi lấy đồ cho em." Tần Tranh nhanh chóng chạy trốn.

Tần Tranh chuẩn bị ít cháo và sữa bê lên, đến gần cửa phòng đã nghe tiếng ho trầm bị đè nén.

"Khụ..khụ...khụ." Sở Du đứng bên tủ quần áo, ho đến mức muốn bật cả phổi ra.

Tần Tranh nhìn bên cạnh, là quần áo trẻ con, lúc dọn phòng không nỡ cất đi, ai ngờ hiện tại khiến Sở Du nhìn vật nhớ chuyện cũ.

"Sở Du!" Hắn gần như vất khay đồ ăn lên bàn, lao đến bên Sở Du, đỡ cậu ngồi xuống giường. Sở Du vẫn ho thành từng tràng dài.

"Tần...khụ..khụ..." Sở Du cúi người ho. "Khụ...có thể gọi giúp người nhà..." Giọng Sở Du lạc hẳn đi.

"Em chưa khỏe."

"Tần thiếu!" Giọng Sở Du trầm xuống, không cho phép Tần Tranh từ chối, đồng thời cũng toát ra tia yếu ớt vô cùng.

"Được, tôi gọi giúp em." Tần tranh bất lực đáp ứng.

Hắn lẳng lặng nhìn Trương Vũ đỡ Sở Du ra xe, cả phòng chỉ còn lại mình hắn, đau đớn, tiếc hận.

Tối đó, Lệ Liên Thành gọi cho Tần Tranh.

"Tần Tranh! CMN cậu tránh xa Sở Du ra!!!" Sau đó quay lại nhìn Sở Du đang nằm trên giường.

Sau khi được Trương Vũ đưa về, cậu nằm an tĩnh trên giường, mọi người tưởng cậu ngủ, ai ngờ lúc hắn mang đồ ăn lên thì không thấy người, như nghĩ ra điều gì, Lệ Liên Thành không chút chần chừ, lập tức nhanh chóng đạp mở cửa nhà vệ sinh. Không hề bất ngờ, Sở Du lại đang nhìn chằm chằm vào mũi dao dọc giấy.

"Sở Du?" Lệ Liên Thành cẩn trọng gọi.

"Liên Thành, anh nhớ cơ chế tạo thành nỗi đau chứ? Một vật nhọn đâm vào da, các đầu mút thần kinh phát xung theo đường hướng tâm dẫn truyền các xung cảm giác đó về đại não, đại não nhận định đó là, đau, nhưng thân thể đau không bằng linh hồn đau, một đao này hạ xuống, lòng có thể dễ chịu hơn một chút." Sở Du bắt đầu nói chuyện, giọng đều đặn. Cậu nhìn chằm chằm vào mũi dao tựa như người ta nhìn vào thứ quyến rũ nhất.

"Em biết khoái cảm thả khi trôi bản thân theo Con Rắn, nhưng em không muốn chịu thua. Em không được chạy trốn, em phải đối mặt, phải chiến thắng nó. Nhưng mà rốt cuộc em cố gắng như thế để làm gì?" Sở Du có lẽ không phải nói với Lệ Liên Thành mà như đang nói với chính bản thân mình.

Sở Du thở dài, cất dao vào trong túi áo ngực. "Đỡ em đứng lên được không? Em mệt quá." Sở Du vươn tay về phía Lệ Liên Thành.

Tuy vậy, sau đó cậu không thể nào yên ổn, cơ thể luôn trong trạng thái căng cứng, ngực bụng cùng đau, nhiệt độ dần tăng lên.

Cố gắng chống chọi hai giờ, cuối cùng Lệ Liên Thành nắm tay thành quyền nhìn Sở Du tự rạch lên tay mình hai phát, cơ thể mới buông lỏng. Bác sỹ tâm lý, đứng nhìn người bệnh của mình tự hại để giải thoát, khôi hài cỡ nào.

Hắn nổi giận gọi cho Tần Tranh, tầng tầng lớp lớp vết thương của Sở Du quá nửa là do Tần Tranh, Lệ Liên Thành thật muốn một đòn đấm chết Tần Tranh, bất chấp lời thề Hippocrates.

Tần Tranh ngơ ngác nhìn điện thoại, lòng trào lên một dự cảm không lành. Người gọi điện cho hắn tức giận như vậy chắc chắn Sở Du đã xảy ra chuyện, lúc ở Tần gia cậu đã suy yếu đến thế.

Khẩn cấp tìm người truy tìm vị trí nhà của Sở Du, nhưng ba ngày truy không ra. Đó là đương nhiên, hắn tìm ba năm không thấy, đâu lẽ ba ngày có thể tìm thấy. Phía Yến Thừa Khải chỉ có thể giúp hắn gặp Sở Du, nhưng qua chuyện này cũng không dám giúp tiếp nữa. Vị kia nhà hắn thấy hắn là đồng phạm hại em trai mình, trốn càng kỹ, trở về chăm sóc Sở Du cũng cản không cho hắn tới gặp nói gì đến chủ động gặp hắn. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.