Hai ngày sau, Sở Du được ra viện. Tần Tranh đỡ Sở Du nằm lên giường, hắn ngồi lên đệm, nắm lấy bàn tay lành lạnh của cậu.
Kết hôn bốn năm, lúc này hắn mới quan sát phòng của Sở Du, trước đây hắn chưa từng bước vào đây nửa bước. Trong phòng không có nhiều đồ đạc, các góc nhọn của bàn ghế được bọc cẩn thận bằng xốp mềm, cửa sổ làm bằng kính liền, không thể mở ra được. Nhìn cách bài trí này, trong lòng Tần Tranh lạnh đi vài lần. Đau lòng ôm lấy Sở Du, Sở Du vỗ tay hắn an ủi.
"Muốn uống nước hay ăn gì không?" Hắn nhỏ giọng hỏi.
"Ừ." Sở Du gật đầu nhẹ nhàng, hai người càng ngày càng ăn ý.
Sở Du vẫn tiếp tục đi làm, nhưng Tần Tranh tuyệt đối không để cậu mệt nhọc. Làm việc, mục đích của nó chỉ là để cậu phân tâm thôi.
Sở Du mệt mỏi tựa người lên ghế, dù được Tần Tranh ra sức chăm sóc nhưng cậu vẫn mệt mỏi khôn cùng. Sáng ngủ dậy cả người đau nhức, tinh thần uể oải, cố lắm mới ra khỏi giường. Buổi tối càng vất vả, dù cơ thể mệt đến cơ hồ muốn ngất đi nhưng lại không thể ngủ nổi. Nghe nhạc, sử dụng hương liệu, mát-xa, thư giãn, tất cả chỉ đổi được giấc ngủ rất nông, một động tĩnh nhỏ là có thể đánh thức cậu. Tuy thế, Sở Du rất kiên cường, không có khẩu vị cũng cố gắng ăn, mỗi bữa ăn không được nhiều thì chia thành nhiều bữa, cậu cố gắng thả lỏng thần trí, cố gắng ngủ nhiều nhất có thể.
Nhờ "thiên sơn tuyết liên"* Tần Tranh không tiếc tiền của và công sức mang về bồi bổ cho Sở Du, mấy tháng đầu mang thai của Sở Du trôi qua tuy vất vả nhưng không tệ, cậu không có ý muốn tự hại, bảo bối trong bụng lớn dần, phát triển rất tốt, gần ba tháng đã lộ bụng.
[*Thiên sơn tuyết liên: sen mọc trên núi, thường được tìm thấy ở vùng Tân Cương hoặc Tây Tạng. Loài hoa này được coi như một loại thần dược trị bách bệnh trong phim cổ trang.]
Sở Du hài lòng ngồi vuốt ve bảo bối, "mẫu" tử liền tâm, ngay từ khi hài tử bén rễ trong bụng cậu, cậu và bé con đã trở thành một thể thống nhất, có sự kết nối thiêng liêng nhất. Yêu thương tràn ngập trên khuôn mặt từ ái của Sở Du.
Bốn tháng, Sở Du bắt đầu không đi lại được, bé con càng lớn càng lấy nhiều chất dinh dưỡng, Sở Du ăn không đủ, truyền dịch cũng không lại được bao nhiêu, không có sức mà xuống giường.
Tần Tranh đau xót lấy khăn thấm mồ hôi đang chảy ra trên trán Sở Du, cậu đổ mồ hôi ngày càng nhiều, mới một lúc đã ướt hết áo thun. Môi vì thiếu nước mà khô khốc, tay cầm cốc nước nhấp từng ngụm nhỏ, tay cắm dây truyền đạm, tựa người lên gối tựa. Cậu lặng lẽ nhìn Tần Tranh đang tất bật vì mình, không khỏi cảm khái:
"Oanh oanh bướm bướm không bằng em." Tần Trang nghiêng người, thì thầm vào tai Sở Du, làm như vô tình thổi nhẹ vào phần da nhạy cảm của người đối diện.
"Người ta nói, mật ngọt chết ruồi, bản lĩnh tán tỉnh thế này quả xứng danh Tần thiếu vờn ong rủ bướm đã thành quen. Du thật không dám nhận hũ mật này."
Sợ ăn rồi liền thành con ruồi kia, chỉ có thể quẫy đạp nhận mệnh tử.
Tần Tranh định nói gì tiếp thì thấy Sở Du run rẩy đưa tay đặt lên bụng, mày nhíu lại.
"Em đau bụng?" Tần Tranh vội lật chăn đang đắp trên người Sở Du ra, không ngờ lại phát hiện, cậu bị xuất huyết.
Vội vàng bế người xuống tầng, Tần Tranh dùng tốc độ nhanh nhất có thể đến bệnh viện. Sở Du quá yếu, so với lần mang thai Chân nhi còn yếu hơn nhiều. Lệ Liên Thành nhìn báo cáo y khoa thở dài, truyền máu, truyền dịch, đặt thuốc an thai, vật lộn gần hai ngày mới bảo vệ được hài tử trong bụng.
Sở Du mặc áo bệnh nhân sọc xanh da trời, khuôn mặt nhợt nhạt, đầu giường được nâng cao lên 70 độ, tay của cậu đặt khẽ trên bụng, ánh mắt hướng ra hoàng hôn ngoài cửa sổ.
Cậu có chút mông lung, bản thân ra sức chống chịu, thế nhưng liệu cơ thể này chịu được đến bao giờ? Nếu cậu gục ngã, bé con phải làm sao bây giờ?
Trước đến nay cậu không tin thần phật, nhưng nếu thực sự có thế lực có sức mạnh diệu kỳ như vậy, thì xin các ngài rủ lòng thương, ít nhất để cậu gắng gượng đến khi bé con sinh ra.
Sở Du lâm vào trầm tư không biết Tần Tranh đã vào phòng được một lúc lâu, Tần Tranh nhìn bóng lưng thê lương, cô tịch của cậu, không cầm lòng được, ôm cậu vào lòng, đặt môi hôn lên trán cậu, nụ hôn dịu dàng như nước.
"Chúng ta cùng cố gắng."
Sau đó, hẳn là thần linh quyết định đáp lại lời cầu khẩn tha thiết của linh hồn đã chịu quá nhiều thương tổn, tình hình của Sở Du như nhận được phép màu, bắt đầu khá lên. Cậu có thể ăn uống tốt hơn, bắt đầu đi làm lại.
Đỡ chiếc bụng đã có chút lộ ra, mới bốn tháng mà bụng cậu khá to. Là thai đơn, nhưng dường như bé con có vẻ ham ăn, bất chấp cơ thể mẹ đã gầy gò tới mức độ nào, bào thai vẫn vượt mức các chỉ tiêu trung bình về sức khỏe thai nhi. Sở Du không thể hoạt động mạnh, chỉ có thể đi lại nhẹ nhàng trong phòng làm việc.
Cấp dưới vừa đưa lên một bản kế hoạch, không tệ nhưng có vài điểm cần suy nghĩ, cậu dừng lại, gõ ngón tay lên mặt bàn.
"Sở Du." Tần Tranh đẩy cửa bước vào. Sở Du dứt khỏi dòng suy nghĩ, ngẩng lên nhìn hắn.
"Ừ?"
"Anh phải đi công tác hai ngày, em nhớ về nhà đúng giờ, ăn, ngủ đúng giờ, đúng lượng. Anh đã dặn Chân nhi theo sát em, em mà không làm theo, đừng trách anh phạt em đó." Tần Tranh như gà mẹ mà nhắc nhở.
Sở Du phì cười:
"Ai ngờ 'mẫu tính' của Tần thiếu lớn đến vậy." Nụ cười ngọt như kẹo xốp marshmallow.
"Thế mà vẫn chưa chăm em ra được chút thịt nào đây này. Lần này đi Thanh Sơn, đồ bổ gì cũng vác về, cho em ăn". Tần Tranh cúi xuống bá đạo hôn môi Sở Du.
"Đợi tôi về."
Sở Du ngọt ngào đáp: "Được."
—
Thành phố Thanh Sơn. Tại một nhà hàng cao cấp.
"Viên Anh!"
"Tần Tranh."
Hai người bạn cũ gặp nhau tay bắt mặt mừng. Viên Anh là bạn học cấp Ba của Tần Tranh. Trốn tiết đi chơi điện tử, đánh nhau với cánh xã hội đen trường bên, tán nữ thần của trường trọng điểm, chọc phá thầy cô giáo, không chuyện gì không có dấu chân.
Sau tốt nghiệp cấp ba, Viên Anh đi du học, vừa mới về thành phố B hai hôm trước, trùng hợp điểm đến của chuyến công tác lần này của Tần Tranh cũng là ở thành phố B. Anh em chí cốt, đồng đội cũ hẹn nhau ăn cơm đoàn tụ tại một nhà hàng ven biển.
"Đồng chí, dạo này thế nào?" Viên Anh cụng ly Old Fashioned của mình vào thành ly Sazerac của Tần Tranh.
"Rất tốt. Cậu thì sao?"
"Tớ chuẩn bị kết hôn."
"Ai, thằng ranh này, có phải kiếm một cô vợ tóc vàng về nước không?" Tần Tranh đập bộp vào vai Viên Anh.
"Ừ." Mặt Viên Anh hơi hồng, xấu hổ nói tiếp: "Tháng sau cưới, cậu nhất định phải đến đấy."
"Có lý do gì để tớ không xuất hiện tại đám cưới của cậu nhỉ? Xuất phù rể là của tớ. Phong bì mừng cưới đủ để hai vợ chồng cậu sống happy-ever-after". Tần Tranh giơ ly cocktail lên chúc mừng, nháy mắt với anh bạn cũ.
"Ối! Cậu làm gì thế hả?" Trong phòng vang lên tiếng quát.
"Xin lỗi, xin lỗi." Một thiếu niên tầm hai năm tuổi đang ra sức cúi người xin lỗi. Người đàn ông bị đổ rượu lên quần áo đứng dậy hét vào mặt y, rõ ràng tên phục vụ bàn này cố ý đổ rượu lên người lão.
"Gọi quản lý ra đây, nhà hàng 4 sao mà làm ăn kiểu này à, rót rượu cũng không biết rót!" Lão cơ hồ sắp lao vào đánh người.
"Xin lỗi, xin lỗi, khụ...khụ". Thiếu niên nặng nề ho vài tiếng, vẫn cúi người lau rượu vang trên quần áo người khách đang tức giận, tóc mái đen dài che bớt mất khuôn mặt của y, nhưng đôi gò má thanh tú có phần gầy quá mức của y đã kịp nằm trọn tầm nhìn của Tần Tranh.
Tần Tranh lập tức đứng dậy đi về phía người thanh niên.
"Hàn Y?" Hắn không dám chắc chắn.
Mạnh Hàn Y nghe có người gọi tên mình, ngửa cổ lên nhìn. Bốn năm là bao lâu, là một nghìn bốn trăm sáu mươi ngày trái đất quay quanh mặt trời, là bốn tám tháng mặt trăng quay xung quanh trái đất! Những ngày còn ở bên hắn, Mạnh Hàn Y tuy nhỏ nhắn nhưng da thịt căng non, nào nhìn ra chút yếu ớt. Giờ y gầy rộc, lộ cả xương quai xanh, toàn thân mang cảm giác bệnh nhược.
Mạnh Hàn Y thấy người tới là Tần Tranh, méo mó nở nụ cười.
"Lâu rồi không gặp."
Hai người từng yêu nhau, rất yêu nhau, nay lại chỉ có thể nói một câu lâu ngày không gặp.
Mạnh Hàn Y mồ côi từ tấm bé, sống cùng ông nội, gia cảnh khốn khó nhưng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Đóa bạch liên trong khốn khó, thanh tao, tươi mát thuở ấy của hắn, vì sao mới chỉ mấy năm đã lại thay đổi tới mức độ này?
"Sao em lại ở đây?" Bốn năm trước, Mạnh Hàn Y nhận một số tiền lớn từ Tần Bá với điều kiện phải chia tay Tần Tranh. Tần Tranh biết chuyện chạy ra sân bay giữ người nhưng Mạnh Hàn Y vẫn quyết ra đi.
Nói rồi dắt tay Mạnh Hàn y, qua chỗ Viên Anh, nói lời khước từ: "Xin lỗi, tớ có việc gấp, không thể ở lại hàn huyên với cậu. Hôm nào gặp lại sẽ giải thích với cậu sau." Sau đó kéo Mạnh Hàn Y rời khỏi nhà hàng.
—
Bên bờ biển, ánh sáng từ hải đăng chiếu sáng lối an toàn cho tàu bè vào cảng.
"Em sống không tốt." Nhìn bộ dáng của y Tần Tranh khẳng định.
"Cũng không tệ." Mạnh Hàn Y nhàn nhạt nói, né tránh ánh mắt của Tần Tranh.
"Không phải lúc trước ba đưa cho em rất nhiều tiền sao? Số tiền đó đủ để em sống cả đời an nhàn". Vậy mà mới bốn năm, y đã khó khăn đến mức này. Hay y căn bản...không hề lấy tiền của ba?
"Số tiền kia em không lấy!" Tần Tranh khẳng định.
"Ba anh và Sở thiếu đều cho người quẳng tiền vào mặt em, anh nghĩ rằng em không nên lấy sao? Đến tiền học Đại học trước giờ đều là anh trả cho em." Mạnh Hàn Y dường như không khống chế được cảm xúc, thút thít khóc lên.
Những lời này là ba hắn hay Sở Du đã nói ra? Tần Tranh không hề biết sau lưng mình, hai người kia lại thông đồng nhau hại một cậu bé như Mạnh Hàn Y. Nhìn biểu cảm ấm ức này, Tần Tranh lại càng chắc mẩm phỏng đoán của mình là đúng.
Mạnh Hàn Y tựa như một hồ nước trong, mọi suy nghĩ đều hiện trên mặt, trước giờ đều không giỏi che giấu hay khống chế biểu cảm của mình. Đây cũng là điều mà Tần Tranh từng thích ở y.
"Thôi, em phải về làm việc tiếp đây." Nói rồi y rời đi.
Chiếc zippo kêu tách, Tần Tranh châm thuốc, đôi mắt nhìn theo bóng lưng Mạnh Hàn Y, hắn khẳng định năm xưa Hàn Y không nhận tiền của cha hắn và của...Sở Du. Gió biển thổi bay tóc Mạnh Hàn Y, khiến cho người ta có một ảo giác tựa như con người mong manh ấy có thể bị cuốn đi bất cứ lúc nào.
Mạnh Hàn Y trở lại chỗ làm, bị quản lý mắng một trận, liên tục cúi người xin lỗi.
Tần Tranh đợi y tan làm.
"Anh...vẫn còn ở đây?" Mạnh Hàn Y ngạc nhiên nhìn Tần Tranh.
"Tôi đưa em về."
"Không cần, xe bus còn chạy." Mạnh Hàn Y từ chối.
"Đừng đẩy tôi ra xa, được không?"
Năm xưa là Tần Tranh không bảo vệ được Mạnh Hàn Y mới khiến người kia phải tha phương, có nhà không thể về.
Mạnh Hàn Y nghe vậy, cũng không còn cự nự nữa, liền ngoan ngoãn để cho Tần Tranh đưa về.
Suốt dọc đường hai người im lặng, gần đến nhà, Mạnh Hàn Y nói:
"Đến đây được rồi."
"Vẫn chưa đến nhà em." Tần Tranh cố chấp đáp lại.
"Ở đây được rồi, chỗ kia ngõ nhỏ, ô tô không vào được."
Tần Tranh nghe vậy liền dừng xe, Mạnh Hàn Y xuống xe hắn cũng xuống theo, hai người một trước một sau im lặng đi vào ngõ nhỏ.
Điều kiện trong ngõ rất tồi tàn, là một xóm nghèo, Mạnh Hàn Y cố nén tiếng ho khan. Tần Tranh nhìn điều kiện sống của y càng chắc chắn mình đoán đúng, năm xưa y không hề lấy tiền của ba mình. Hắn lại càng xót xa hơn.
"Đến đây được rồi." Mạnh Hàn Y hạ lệnh trục khách.
"Mai tôi lại tới."
Như lời nói, ngày hôm sau Tần Tranh quay lại, mang theo đồ tới nhưng Mạnh Hàn Y không có ở nhà, hắn đợi đến tối cũng không thấy người. Sốt ruột, hắn lái xe đến nhà hàng hôm qua. Mạnh Hàn Y đang cúi người, bám tường ho đến tê tâm liệt phế. Bóng lưng đơn bạc, yếu ớt, mong muốn được chở che.
"Hàn Y." Tần Tranh đến bên kéo y vào ngực mình thì phát hiện ra trên mặt Mạnh Hàn Y có rất nhiều vết bầm tím, trên người cũng có nhiều vết thương.
"Sao lại như vậy?" Hắn nhẹ nhàng miết nhẹ vết thâm tím trên mặt y. Đường nét khuôn mặt Mạnh Hàn Y sau bao nhiêu năm xa cách vẫn khiến người ta có cảm giác y như một thiếu nam mới dậy thì, thanh tân lại có chút e ấp. Làn da trắng mỏng manh gần như có thể nhìn thấy những mạch máu li ti bên dưới càng tương phản với vết bầm tím trên mặt. Tần Tranh nhìn tới gay mắt, không khỏi nôn nóng hỏi.
"Không sao, em không sao." Mạnh Hàn Y né tránh Tần Tranh.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Tần Tranh lặp lại, ý kiên quyết trong giọng điệu không cho phép Mạnh Hàn Y tiếp tục né tránh.
"Có khách muốn em làm MB, em không chịu liền cho người đánh." Âm thanh có phần run rẩy.
Tần Tranh không nói gì, lấy áo khoác khoác lên người Mạnh Hàn Y.
Hôm sau khi trở về thành phố A, hắn liền dẫn theo Mạnh Hàn Y.
—
"Tình hình không tệ, sắc mặt không tệ." Lệ Liên Thành gật gù.
Nói thật, Lệ Liên Thành là bác sĩ tâm lý mà không biết từ lúc hắn đã thành bác sỹ sản khoa, bác sĩ nội khoa, ngoại khoa cho Sở Du. Hắn là nhân tài hiếm gặp trong ngành y, năng lực lớn, các mảng đều hiểu rõ, nếu không Sở gia cũng không để hắn chăm sóc cho Sở Du.
Ngoài ra, phải kể đến phần thù lao cực kì đãi ngộ của Sở gia dành cho Lệ Liên Thành. Aiz, bác sĩ mà, cũng là con người, cũng phải hít thở không khí, ăn cacbonhydrat thôi. Nhưng một người làm việc của ba bốn người, Sở gia vẫn có lợi không thiệt. Đúng là dân quèn không lấy nổi một đồng của tư bản.
Lệ Liên Thành như có như không dùng phương thức được nhân loại mô tả là 'dùng nửa con mắt mà nhìn' liếc qua Sở Du.
Mặc dù lòng gào thét Sở gia đúng là tư bản hút máu người, hắn vẫn là thành tâm mừng cho Sở Du. Sở Du vừa là bệnh nhân, vừa là bạn của hắn.
Trong thời gian mười hai năm cống hiến cả tâm trí lẫn tình yêu cho y học, hắn gặp rất nhiều bệnh nhân, nhưng chưa có ai khiến hắn khâm phục như cậu.
Với những người bệnh có quá khứ như cậu, hầu hết đều đã tự sát thành công. Chết là một cách giải thoát rất dễ dàng, sống quá khổ sở.
Riêng Sở Du, cậu như cây leo trong bão, kiên cường chống lại cái chết, vật lộn chỉ để giành lấy một cửa sinh cho chính mình. Cám dỗ tự sát, thứ hình thành từ sâu thẳm nội tâm bị tàn phá rách nát, rất quyến rũ, mê người. Lúc cậu yếu mềm, cậu sẽ chọn một sự thỏa hiệp an toàn, có đau đớn, có tổn thương nhưng tuyệt đối còn sống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]