Hiện giờ trên tàu dường như chẳng còn phao hay áo phao, xuồng nhỏ thì đã được thả xuống hết, quả thực chính là tiền thoái lưỡng nan a.
Ý Viên hai tay bám chặt lan can, mắt dáo dác xung quanh. Khung cảnh hỗn loạn khiến cô không thể xác định được đồng minh của mình ở đâu.
Cô mím chặt môi rồi lại quay đầu nhìn ra biển, gần thân tàu rất nhiều người đã mặc áo phao nhảy xuống biển, chới với cầu cứu những chiếc xuồng nhỏ xa xa đã được thả trước đó.
Hơ, đúng là ngu ngốc. Những chiếc xuồng đó chỉ có phụ nữ và trẻ em quý tộc thân thích mới được lên, họ có cửa?
Nhảy thì không phải là không thể, nhưng vấn đề là nước biển quá lạnh, chỉ cần ở dưới đó nửa tiếng là bị đóng băng ngay.
Shit!
Làm sao giờ???
Thời gian không chờ đợi một ai, hiện tại nước biển đã lấn chiếm 1/6 con tàu rồi, e là 15 phút nữa con tàu nổi tiếng này sẽ vĩnh viễn nằm trong tay thần biển.
Ầy...
Mấy người kia chả biết còn ở trên tàu hay chết cóng trên mặt biển rồi.
Đậu má! Thật sự là hết cách! Thôi thì...ờm, nhảy xuống biển vậy. Cô mà thật sự chết... lỡ may được xuyên không lần nữa thì sao...
Hoặc là, có thể trở về thế giới của cô, thế giới mà cô sinh ra và lớn lên.
Chẳng phải cô bất tử sao, vậy lần này lão nương sẽ đánh cược!
Thanh niên trẻ tuổi nghĩ là làm liền không do dự dang chân trèo ra ngoài lan can. Cô cúi đầu nhìn nước biển đang nuốt chửng con tàu từng chút từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-than-yeu-nghiet/1196351/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.