Sau này khi nhớ đến đoạn hồi ức đó, cả hai người bọn họ đều cảm thấy khá buồn cười. Phó Nam Ngạn không nói gì cả, từ trước đến giờ anh vẫn luôn khắc chế bản thân nhưng lại làm gương mặt Trì Chiếu đỏ bừng. Trì Chiếu thì khỏi phải nói, tốt xấu gì cũng đã đi làm hai ba năm, không phải người trẻ tuổi còn đang đi học, chuyện lớn bé gì cũng trải qua không ít, y tá vẫn còn đứng đấy, cậu lại không khống chế được cảm xúc mà trực tiếp nhào đến ôm lấy Phó Nam Ngạn. Các y tá cũng đã gặp tình cảnh này nhiều, gỡ băng gạc xong thì đẩy xe rời đi, để hai người họ tiếp tục thân mật trong phòng bệnh. Bệnh viện cũng là nơi chứng kiến vui buồn hợp tan, cũng không có người lấy cảm xúc chân thành tha thiết ra để làm trò đùa.
“Giáo sư! Giáo sư!” Cảm xúc vẫn còn rất kích động, Trì Chiếu không chú ý tới y tá đã rời đi từ lúc nào, tất cả tâm tư của cậu đều đặt lên Phó Nam Ngạn, biết anh có thể nhìn thấy trở lại, cậu không kiềm lòng được. Cậu cứ vậy gọi anh là giáo sư Phó liên tục, hỏi anh có thể nhìn thấy hay không, đôi mắt anh đau nhức, đầu quả tim như bị bóp chặt.
“Có thể nhìn thấy.” Phó Nam Ngạn dịu dàng nói: “Anh có thể nhìn thấy.”
Trì Chiếu không dám tin, ngón tay vươn ra giơ lên trước mặt Phó Nam Ngạn: “Thật sự có thể nhìn thấy sao? Vậy anh xem đây là số mấy?”
Ngón tay thon dài của Trì Chiếu căng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tam/3480847/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.