Chương trước
Chương sau
Ổn rồi.

Phó Nam Ngạn vừa nói hết câu, trong đầu Trì Chiếu chỉ còn lại hai chữ này, như là uống được một viên thuốc an thần vậy.

Biểu hiện của giáo sư Phó rất ổn định, từ đầu đến cuối anh đều trình bày lưu loát, logic rõ ràng, hơn nữa còn mang thái độ hòa nhã và điềm tĩnh, không một ai có thể nghi ngờ bản lĩnh của anh. Ngay cả khi ban giám khảo đưa ra một số vấn đề làm khó dễ hoặc nhắc tới đôi mắt của anh, Phó Nam Ngạn vẫn trả lời một cách đầy khiêm tốn.

“Quả thật đôi mắt là vết sẹo của tôi, cho tới bây giờ tôi vẫn còn chút tiếc nuối, nhưng tôi không trốn tránh hay thanh minh, nếu bảo người mù và người bình thường giống nhau thì hoàn toàn không phải, cho nên mọi người nảy sinh nghi ngờ cũng là điều bình thường. Nhưng đôi mắt cũng không thể nói lên tất cả, những thành tích trong quá khứ của tôi là bằng chứng rõ ràng nhất, dự án này của tôi cũng vậy, tôi chưa bao giờ đặt câu hỏi về khả năng của mình.”

Câu này tuyệt đối tự tin, giáo sư Phó cũng có cơ sở cho sự tự tin của mình. Thật ra, điều mà người đặt câu hỏi này muốn thấy chính là thái độ. Sau khi câu trả lời của Phó Nam Ngạn vừa dứt, Trì Chiếu nhìn thấy nụ cười hài lòng của ban giám khảo, những giám khảo còn lại cũng không cần phải hỏi nhiều.

Không sai, đây chính là thực lực của Phó Nam Ngạn. Lúc bắt đầu thuyết trình, Trì Chiếu còn có chút lo lắng, nhưng khi Phó Nam Ngạn bắt đầu trình bày thì cậu đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Trên thực tế, Trì Chiếu đã rất quen thuộc với các tài liệu văn bản này, cậu đã tham gia vào toàn bộ quá trình của dự án, đơn đăng ký cũng là cậu gõ giúp Phó Nam Ngạn, nhưng khi nghe Phó Nam Ngạn thuyết trình vẫn là một cảm giác khác. Trong hoàn cảnh căng thẳng tuyệt đối như vậy, giáo sư Phó vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh và tự nhiên của mình, vì thế Trì Chiếu cũng bớt đi phần nào lo sợ và bất an.

Trái tim Trì Chiếu ổn định mà dự án của bọn họ cũng vậy, sau khi công bố kết quả thuyết trình, không ngoài dự đoán phần biện luận của Phó Nam Ngạn đã đạt giải nhất. Những người tham gia khác có chút không phục, nhưng sau khi nhìn thấy đơn đăng ký dự án của Phó Nam Ngạn thì không nói được lời nào, họ hoàn toàn không tìm ra được lỗi sai, đúng thật là rất hoàn hảo. Một số người lúc trước lén nghị luận sau lưng Phó Nam Ngạn còn tìm tới xin lỗi anh, hỏi liệu sau này họ có thể hợp tác cùng anh hay không.

Thái độ Phó Nam Ngạn rất hòa nhã: “Nếu có cơ hội.”

Thái độ của giáo sư Phó luôn điềm đạm, đối mặt với bất kỳ nghi ngờ nào cũng đều như nhau, dường như những thành kiến đó chẳng hề để lại bất cứ vết thương nào trong lòng anh, Trì Chiếu thật sự ngưỡng mộ tâm thái này.

Có một lần, cậu vô tình tán gẫu với vài người trong phòng thí nghiệm, câu chuyện quay lại khoảng thời gian giáo sư Phó còn học đại học, Trì Chiếu mới biết thì ra anh cũng từng có lúc lạc lối và trầm luân như thế.

Một đàn chị không tin nổi mà hỏi: “Ngài cũng từng có lúc không thể chấp nhận nổi sao? Nghe khó tin thật đấy?”

“Có gì mà khó tin.” Phó Nam Ngạn lắc đầu, trả lời thành thật, “Dù sao khi ấy tôi cũng là sinh viên hàng đầu của khoa mắt, đã được tiến cử học thạc sĩ rồi, đến lúc phát hiện bệnh thì ai có thể chấp nhận được chứ?”

Phó Nam Ngạn nửa đùa nửa thật nói, nhưng Trì Chiếu có thể nghe ra được chút tiếc nuối trong anh. Nếu nói là không tiếc nuối thì giả tạo lắm, không bàn đến ước mơ, mọi thứ vô hình trước mắt đã đủ để khiến người ta suy sụp, bảo là thiên chi kiêu tử ngã xuống cũng không ngoa. Nhiều người vì không nhìn thấy gì nữa nên chất lượng cuộc sống đều giảm xuống, thậm chí ngay cả sinh hoạt cơ bản nhất cũng không duy trì nổi.

Khoảng thời gian này quả thật rất đau đớn, Phó Nam Ngạn không định nói thêm, mọi người cũng không có hỏi nữa, nhưng trái tim Trì Chiếu lại như bị bóp nghẹt, trong lòng không khỏi lo lắng.

Buổi tối Trì Chiếu đưa Phó Nam Ngạn về nhà, gần đây bọn họ hay cùng nhau tản bộ, có thể đi cùng một đoạn đường. Khi gió đêm thổi qua, hai người lại nhắc tới đôi mắt của Phó Nam Ngạn, Trì Chiếu không nhịn được hỏi: “Khi ấy giáo sư điều chỉnh mọi thứ thế nào vậy ạ?”



Vừa dứt lời thì Trì Chiếu đã hối hận rồi, câu hỏi này thật sự rất sắc bén. Sợ Phó Nam Ngạn nhớ lại những chuyện không vui, Trì Chiếu vội vàng giải thích: “Giáo sư, tôi chỉ hỏi bừa thôi, không có gì ý khác đâu, bằng không ngài cứ xem như tôi chưa nói gì đi.”

Trì Chiếu sợ Phó Nam Ngạn không vui, nói xong thì căng thẳng mà nhìn Phó Nam Ngạn, Phó Nam Ngạn chỉ nở nụ cười: “Không sao, có gì không thể nói đâu.”

Phó Nam Ngạn nói: “Thật ra nếu nói tôi không để ý chút nào thì là nói dối, chủ yếu là do tôi học được cách điều chỉnh bản thân, giống như trong tâm lý học chúng ta từng nhắc đến, chữa lành tâm hồn là một quá trình rất quan trọng.”

Phó Nam Ngạn cũng từng trải qua những lúc thất vọng và trầm luân, từ trước đến giờ anh luôn là con cưng của trời, là tồn tại chói mắt nhất trong mắt các bạn học và giáo viên. Lần đầu tiên được chẩn đoán mắc căn bệnh này, anh đã hoàn toàn không thể chấp nhận được. Khi ấy anh được cử đi học thạc sĩ, nhưng bởi vì căn bệnh này mà lập tức bị đánh rớt. Giáo viên không chấp nhận anh, cũng không có cách để chấp nhận anh, bởi vì con cưng của trời bỗng dưng trở thành một kẻ tàn phế.

Điều này không thể khiến người ta vui vẻ nổi, nói đến đoạn này giọng điệu của anh rất nặng nề: “Sau khi trở về từ trường học, tôi tự nhốt mình trong phòng cả ngày, không ai gọi tôi ra nổi. Tôi dần cảm nhận bóng tối bao trùm mọi thứ nhưng không thể làm gì được. Tôi vẫn rất muốn có thể nhìn thấy, nên tôi liều mạng đọc sách, nhưng tôi càng liều mạng thì đôi mắt lại càng tối nhanh hơn.”

Cảm giác này thật chết người, vừa nghe Phó Nam Ngạn miêu tả, Trì Chiếu cũng cảm thấy không chịu nổi. Tim cậu đau như bị bóp chặt, cậu tự mắng bản thân trong lòng vô số lần. Sao lại nhắc tới chuyện này? Sao lại khơi gợi nỗi buồn của giáo sư Phó? Phó Nam Ngạn dừng lại một chút, giọng anh lại vang lên đầy nhẹ nhàng một lần nữa: “Đừng đau lòng.”

Anh cười như trút được gánh nặng: “Thật ra tôi không đến nỗi bất hạnh như vậy, tôi có một gia đình mạnh khoẻ, bạn bè luôn ủng hộ và giúp đỡ tôi.”

Tình cảm thật sự là một thứ rất quan trọng, mọi người đều giống nhau, con người không thể tách khỏi tập thể mà sống độc lập. Tại khoa Tâm Lý, Trì Chiếu có thể cảm nhận được điều này một cách sâu sắc. Giống như khi thị lực bị suy giảm, Tri Tri gặp vấn đề về tâm lý do bị ba mẹ bỏ rơi, cũng có những đứa trẻ khác từ từ đứng dậy nhờ sự đồng hành của gia đình, ngay cả Nguyên Lương có sức khỏe tốt còn từng mất đi niềm tin vào cuộc sống bởi vì bị ba đánh mắng, càng đừng nói tới Phó Nam Ngạn từng là người hoàn hảo, sau khi cố gắng mười mấy năm sắp gặt hái được thành quả, cảm giác lúc ấy chắc chắn tuyệt vọng và đau đớn.

“Đúng thật khi ấy tôi có đau khổ có tuyệt vọng, nhưng tôi đã gặp được những người bạn rất tốt.” Nhắc tới thời gian này, trên mặt Phó Nam Ngạn mang theo nụ cười, bóng tối dần tan đi chừa chỗ cho ánh sáng, đây thực sự là đoạn ký ức rực rỡ nhất trong đời anh, “Một người là chủ nhiệm Trâu khoa các cậu, một người khác thật ra cậu đã từng gặp rồi, là một người trong ban giám khảo lần này, giáo sư Khương Minh Viễn.”

“Giáo sư Khương Minh Viễn?” Nghe thấy cái tên này Trì Chiếu có hơi trố mắt, Phó Nam Ngạn chưa từng nhắc tới người này bao giờ. Quả thật Trì Chiếu có nhìn thấy người này trong lúc thuyết trình, nhưng thái độ của y đối với Phó Nam Ngạn không thân thiện lắm, có thể bởi vì ánh mắt của y hơi sắc bén, lúc đầu Trì Chiếu còn tưởng y có thành kiến gì với Phó Nam Ngạn.

“Anh ấy là đàn anh thời đại học của tôi, thật ra cũng không hẳn.” Phó Nam Ngạn suy nghĩ về mối quan hệ của bọn họ một lúc rồi mới nói. “Lúc đó anh ấy là nghiên cứu sinh của giảng viên tôi, khi tôi bị hủy bỏ tư cách nghiên cứu, anh ấy là người an ủi tôi.”

Khi ấy Trâu An Hòa tới bệnh viện số Năm thực tập, một thời gian dài sau đó đều là Khương Minh Viễn ở cạnh Phó Nam Ngạn. Áp lực học tập của Khương Minh Viễn rất lớn, nhưng y vẫn thường xuyên tìm đến Phó Nam Ngạn để nói chuyện và động viên anh không được từ bỏ. Vài người bạn còn góp tiền mua cho Phó Nam Ngạn một chú chó nhỏ, tuy rằng nó đã mất vì bệnh không lâu sau đó, nhưng cảm giác ấm áp ấy sẽ mãi tồn tại trong lòng anh.

Mọi thứ dần thay đổi mà người ta không hề nhận ra, ban đầu đương nhiên Phó Nam Ngạn không thể tiếp nhận lòng tốt của người khác, anh cảm thấy bọn họ đang thương hại mình, thậm chí còn tức giận với rất nhiều người. Sau này, dưới sự động viên của họ, Phó Nam Ngạn đã ôm thái độ thử sức mà chọn ngành tâm lý học, chỉ sau đó anh mới từng bước đi đến hiện tại.

Phó Nam Ngạn cười nói: “Có thể gặp được bọn họ là may mắn của tôi.”

Chuyện trong quá khứ tới đây là xong, chỉ cần tâm hồn bạn đủ vững chãi thì bao nhiêu đau khổ cũng có thể vượt qua. Sau khi Phó Nam Ngạn chọn tâm lý học, anh vẫn gặp phải vô số trở ngại, bị giảng viên từ chối, bị bệnh nhân phủ nhận, nhưng bởi vì có người nhà và bạn bè bên cạnh nên anh mới có thể bước được đến đây.

Sau khi câu chuyện kết thúc là một khoảng lặng kéo dài, hai người cứ thế đi cạnh nhau, trong lòng thật sự khó chịu nhưng cũng không thể khá hơn, dù rằng chuyện đã qua rồi nhưng cảm xúc thì vẫn còn đó.



Qua một lúc lâu, Trì Chiếu lấy hết can đảm chạm vào tay Phó Nam Ngạn: “Đã qua cả rồi, giáo sư.”

Phó Nam Ngạn cười, nắm lấy tay cậu trong lòng bàn tay: “Ừm, đều đã qua rồi.”

Gió đêm thổi qua, lòng bàn tay ấm áp, khi đầu ngón tay giao nhau cảm giác tê dại lan ra toàn thân, nỗi đau cứ thế chậm rãi theo gió bay đi.

Ai cũng có bất hạnh của riêng họ dù nhiều hay ít, nhưng bất hạnh của Phó Nam Ngạn lại càng khiến người khác đau lòng. Tiếc rằng khi ấy Trì Chiếu không quen Phó Nam Ngạn, nhưng lại thấy may mắn vì anh có được những người bạn như thế, cuối cùng bước ra khỏi bóng tối mà đứng ở đây.

Có lẽ câu chuyện này đã để lại cho Trì Chiêu ấn tượng sâu sắc, sau khi trở về, Trì Chiếu hiếm khi lại mất ngủ.

Nằm ở trên giường, trong đầu không ngừng nghĩ về những chuyện trước đây của Phó Nam Ngạn, cuối cùng vất vả lắm mới chìm vào giấc ngủ, mơ một giấc mơ thật dài.

Trong mơ, cậu là giáo sư Phó, tự mình trải qua hết những khó khăn của anh. Cậu cảm nhận được thời gian đó, bị người ta chế nhạo, bị phân biệt đối xử, thậm chí ngồi xe buýt cũng bị từ chối, bọn họ nói người mù thì không cần đi ra ngoài, đừng lãng phí nguồn lực xã hội.

Cảnh trong mơ và hiện thực đan xen hỗn loạn, thậm chí cậu còn mơ thấy lần thuyết trình của bọn họ.

Cậu mơ thấy dự án của bọn họ thất bại, mơ thấy mọi người có thành kiến ​​với đôi mắt của Phó Nam Ngạn, nói anh không làm được, nói dù anh có năng lực đến đâu cũng không bằng người khác, đó là cảm xúc vô vọng cực điểm, không cách nào biện minh. Khi Trì Chiếu bừng tỉnh thì cả người đã đổ đầy mồ hôi rồi.

Năm giờ sáng, bên ngoài trời vẫn còn tối, Trì Chiếu càng hoảng hốt hơn, cậu sờ soạng lấy điện thoại ra định gửi tin nhắn cho Phó Nam Ngạn. Khi tin nhắn được gửi đi, màn hình điện thoại bừng sáng, trái tim Trì Chiếu vẫn đập rất nhanh, cậu ôm lấy điện thoại đặt ở trước ngực.

[Giáo sư Phó, dự án của chúng ta thật sự sẽ không sao chứ?]

Sáng sớm, tia nắng đầu tiên chiếu vào, tin nhắn của Phó Nam Ngạn gửi về, chỉ vỏn vẹn mấy chữ đơn giản.

[Sợ cái gì.]

[Tin tôi.]

Vì thế, cảm xúc lo sợ và bất an của Trì Chiếu liền yên ổn lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.