Trì Chiếu thật sự muốn giúp cậu bé Nguyên Lương kia, cậu cũng dốc hết sức tìm mọi cách: “Chúng ta có thể dựa theo nguyên tắc ba không của nhân sự để giúp đứa nhỏ được không? Hoặc giúp nhóc ấy vay tiền chữa bệnh? Hay thực sự không có cách nào khác?”
Giọng điệu của cậu rất gấp gáp, dẫu cho đôi mắt không nhìn thấy, Phó Nam Ngạn cũng cảm nhận được nỗi hoảng loạn này. Trì Chiếu vô thức túm lấy cánh tay Phó Nam Ngạn, khớp ngón tay run rẩy, ngay cả đầu ngón tay cũng tràn ngập vẻ cầu xin. Phó Nam Ngạn cụp mắt xuống lại mở lên, một lúc sau, anh đặt tay lên mu bàn tay đang run rẩy của Trì Chiếu, nói: “Tôi có cách rồi.”
Trì Chiếu vẫn không tin anh, nếu thật sự có cách tại sao lúc trước giáo sư Tiền lại không giúp Nguyên Lương? Giáo sư Tiền cũng không phải người hẹp hòi, cậu lại siết chặt tay hơn một chút, sốt ruột dò hỏi: “Thật vậy chăng? Sẽ có biện pháp sao ạ?”
“Tin tưởng tôi.” Tay Phó Nam Ngạn bao trùm lên mu bàn tay cậu, lòng bàn tay anh khô ráo, ấm áp xuyên qua làn da, “Tôi đã nói có cách thì chắc chắn là có cách.”
Giáo sư Phó nói có biện pháp thì chính là có biện pháp, Trì Chiếu tuyệt đối tin tưởng anh. Bàn tay Phó Nam Ngạn vừa rộng vừa ấm, hơi ấm từ đầu ngón tay làm dây thần kinh đang căng chặt của Trì Chiếu được thả lỏng. Trì Chiếu gật đầu, nói “Được”, lúc này mới phát hiện tay mình đang nắm chặt tay của Phó Nam Ngạn, ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tam/3480814/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.