“Làm nhiệm vụ” đây là chủ đề mà Cố Thừa Hiên và Ninh Mông khó có thể mở miệng, ai cũng không dám tùy tiện nói đến, bởi vì cho dù là ai cũng không dám xác định việc trở về sau nhiệm vụ, trở về là cái gì, sinh mệnh mới, hoặc là……
“Tiểu Cửu, đây là trách nhiệm của anh, từ khi anh mặc quân trang vào, mang theo huân chương bất đầu tiến hành……” Cố Thừa Hiên ôm cơ thể cô chuyển người, ôm cô vào trong cực giống như ôm một con mèo nhỏ, “Anh không có quyền lựa chọn, cho đến bây giờ anh cũng không sợ hãi……Anh chỉ cảm thấy rất tiếc nuối, tiếc nuối tại sao không được gặp em sớm một chút, như thế, thời gian chúng ta ở cùng nhau sẽ nhiều hơn một chút.”
“Chồng à…….” Ninh Mông chép miệng, cọ cọ bên gáy Cố Thừa Hiên, “Sau này chúng ta đừng cãi nhau giống những cặp vợ chồng khác có được hay không? Em rất sợ anh hung dữ với em, anh gào lên với em, lúc đó chắc chắn em sẽ chạy, đến lúc đó thời gian chúng ta ở chung sẽ giảm đi……”
“Được.” Cố Thừa Hiên cam kết, kéo chăn che lấy bờ vai đang lộ ra ngoài của cô: “Ngủ đi, không cần suy nghĩ quá nhiều, phải tin tưởng anh, biết không?”
“Vâng.” Ninh Mông ôm lấy eo anh, giữa hai người không hề có một kẽ hở nào, cô thì thào kêu tên anh rồi chìm vào giấc ngủ.
Cố Thừa Hiên biết những điều Ninh Mông nói là sự thật, nhưng mà cũng không có cách nào thay đổi được, bọn họ chỉ có thể chấp nhận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-ket-hon-di/2266036/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.