“Cho nên đêm đó em nghe thấy anh muốn rời đi nên mới khác thường như vậy?” Kể xong chuyện cũ, vòng ôm của Cố Thừa Hiên trên lưng Ninh Mông chặt thêm vài phần, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
“Ừ, anh nói anh muốn đi huấn luyện tân binh, em lập tức nghĩ đến chú nhỏ nói chú ấy muốn đi huấn luyện cảnh sát khác. Đúng là sau khi chú ấy đi thì không quay trở về nữa.” Ninh Mông tựa đầu vào bên gáy Cố Thừa Hiên, tiếp tục nói: “Còn có nữa…..Lúc ấy chú nhỏ vẫn kêu em, cho nên chú Nham Nạp liền chạy về ôm em đi qua đó. Lúc đó có một chú lính đi qua, thấy chú Nham Nạp người đầy máu mà ôm em, vẫn đi theo…..”
“Đến phòng Nham Tiêm, thấy cảnh tượng đó, lập tức bước đến che kín vết thương của chú nhỏ, khiến cho người ta khẩn trương sử dụng ván giường làm thành cái cáng giản dị đưa đi bệnh viện.”
Ninh Mông chuyển động thân thể, tìm tư thế thoải mái hơn, mới ôm cổ Cố Thừa Hiên nhẹ giọng nói: “Cho nên nha, em rất thích quân nhân….”
Cơ thể Cố Thừa Hiên cứng đờ, vô cùng khẩn trương mở miệng: “Vậy bây giờ em thích anh cũng vì như vậy sao….”
Ninh Mông khẽ cười, ngón tay ở trên lưng anh khẽ vẽ loạn mà an ủi anh: “Ngu ngốc…..Em đã nói rồi, em là yêu anh! Cho dù anh không mặc quân trang vào, em đều yêu anh……”
Trong lòng Cố Thừa Hiên run sợ một hồi, đè lấy chiếc đầu đang không an phận, dựa theo môi hồng mềm mại mà hung hăng hôn xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-ket-hon-di/2266026/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.