Lúc Cố Thừa Hiên vào phòng, Ninh Mông đã nằm xuống. Trong lòng anh có chút hoảng hốt, đi tới, lắc lắc cô. Ninh Mông như là bị kinh ngạc một chút, mở mắt.
“Anh mua giày rồi à?”- Cô vừa hỏi vừa nhấc mình khỏi chăn, xoay người muốn thử đôi giày mới. Cố Thừa Hiên đè vai cô lại, ngồi xổm xuống giúp cô mang giày. Bởi vì sợ vết thương trên chân cô cọ vào sẽ nứt ra chảy máu lại nên anh đã lót thêm một lớp giấy vệ sinh để chân cô không bị đau.
Ninh Mông vâng lời ngồi im nhìn anh giúp mình mang giày. Dựa vào cánh tay của Cố Thừa Hiên chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo anh nói: “Anh với em đi thăm chú út đi”.
Cố Thừa Hiên gật đầu, dìu Ninh Mông, từng bước một đều đi thật chậm. Ninh Mông nghiêng đầu nhìn anh một cái, phát hiện trên mặt anh không có một chút nào biểu cảm là phiền chán, nhẹ nhàng mà cười cười. Ninh Mông nói: “Cố Thừa Hiên, hai chúng ta càng ngày càng hợp với nhau phải không?”
Cố Thừa Hiên quay đầu lại nhìn cô, thấy cô đang cười, cảm giác bất an trong lòng lại trỗi dậy: “Rất hợp”.
“Đúng vậy, chúng ta càng ngày càng hợp với nhau”- Ninh Mông nói xong câu đó, lại “khanh khách” cười.
“Cố Thừa Hiên, có một câu thơ anh đã từng nghe chưa?”- Ninh Mông lại tiếp tục gọi tên anh.
“Câu thơ nào?”
“Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tử dục dưỡng mà thân không đợi”.
Cố Thừa Hiên không trả lời cô, bàn tay khẽ ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-ket-hon-di/2265996/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.