Mục Dã nhìn cô một cái thật sâu, cái nhìn khiến cho Dung Lạc cảm thấy bản thân không có chỗ nào che giấu được dưới mắt hắn... Rồi thản nhiên quay đầu bỏ đi.
"..."
Là ảo giác của cô sao? Có phải người trước đó nói thật nhiều với cô và hiện tại không cùng một người?
Dung Lạc không sao hiểu nổi, lại mang theo tâm tình khó chịu mà đi vào căn phòng kia.
Nơi cô được đưa tới là một căn nhà một lầu một triệt. Lúc đến cô đã nhìn thấy rất nhiều căn nhà giống vậy mọc san sát với nhau, cách nhau một mét.
Cả căn nhà này chỉ có một mình cô.
Có phải đãi ngộ này thật tốt không?
So với căn nhà của Dung Lạc trong làng thì nó tươm tất hơn nhiều. Không chỉ vậy mà nó còn có điện nữa. Thứ mà ở trong làng cô chưa từng nhìn thấy.
Trước đó cô đã từng rất thắc mắc rốt cuộc nơi này là nơi nào, niên đại nào mà lại lạc hậu như vậy. Nơi này dù có vẻ hiện đại hơn nhưng vẫn không bằng thời đại của cô, thế kỷ hai mươi mốt.
Có điện nhưng không có tivi mà có một cái đài radio cũ kỹ, có nước nóng để tắm, có tủ lạnh mini...
Dung Lạc nhìn một lượt vẫn không phán đoán được niên đại của nơi này. Cô đau đầu lại quyết định từ bỏ không tìm hiểu nữa. Dù sao cô cũng sẽ không ở đây luôn.
Cô không muốn nghĩ việc mình bỏ trốn có tạo nên hậu quả kinh người nào cho thôn làng hay không. Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2660195/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.