Dung Lạc thời điểm chịu đến đau đớn khó mà tả được thành lời đã trực tiếp tắt tiếng. Miệng cô há ra nhưng không thốt được nên câu nào, kể cả tiếng rên rỉ. Hiện tại nhìn trên bản chất thì người đàn ông giống ngư không động dù chỉ một chút, nhưng cô có thể cảm nhận được từng thớ cơ trên người hắn không ngừng giật nảy, kể cả trên thân vật to lớn đang nữa nằm bên trong người cô cũng vậy... Tất cả đều mang đến cho cô cảm giác đau đớn. Đau âm ỉ nơi hạ thân riêng tư nhất, đau vì thương xót cho người đàn ông đang nhẫn nhịn chịu đựng cũng muốn trước tiên xoa dịu cô. Lần này hắn không bắt cô thả lỏng nữa mà cần mẫn vuốt ve sống lưng trơn mượt của cô, muốn thông qua đó khiến cô bớt khó chịu.
Cô bỗng nhiên nghĩ, đau dài chẳng bằng đau ngắn. Cho dù bây giờ không quá đau thì lúc hắn động, cô cũng sẽ đau chết. Tuy không biết phía sau có thật không đau như người ta nói không, nhưng cô chỉ có thể thử tin tưởng mà thôi. Trước đó cô còn phân vân không dám cùng hắn thân mật hơn là bởi vì bản thân chẳng có chút hiểu biết gì về chuyện này cả. Những thứ cô biết chỉ khiến cho cô càng thêm không quyết định được. Nhưng mà hiện tại mọi thứ đều đã xảy ra rồi, là bị người đàn ông không chút báo trước xông tới cuốn lấy. Nếu không thể lùi về sau thì sao lại không dũng cảm xông về phía trước?
Vậy nên Dung Lạc...
"Dã..."
"... Ừ."
Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2660165/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.