"Có lẽ sẽ có nhiều thứ thay đổi, nhưng cái tốt là tạm thời không cần thực thi cái quy tắc kia nữa."
Dung Lạc điềm tĩnh nhìn ông lão trước mặt đã rơi vào trầm tư, trên mặt cũng không có biểu tình gì đáng nói. Đối với cô, họ không đi cô cũng không cưỡng cầu. Lựa chọn thế nào là quyền của họ. Cô không đến mức cảm thấy thất vọng. Giống như lời cô đã nói trước đây với Mục Dã. Việc cô muốn đưa người trong lòng đi chỉ là vì không muốn nhìn thấy đám người kia được lợi. Cho dù lý do này không phải là hoàn toàn thì cũng có một nữa. Cô lại không có nhiều sự gắn bó với ngôi làng này. Cho nên đối với việc mình đang làm thật sự nó chỉ là đang thỏa mãn tâm lý mà thôi. Ít nhất cô có làm, cũng không phải hoàn toàn thờ ơ.
Trong căn nhà một thời gian dài không có âm thanh vang lên.
Dung Lạc không có thúc giục ông lão trước mặt. Sau khi đợi chừng năm phút mà chưa thấy ông nói gì thì cô lên tiếng: "Chuyện này có lẽ một mình ông không quyết định được. Lần này cháu đến chỉ là muốn nói cho ông biết trong căn cứ bên kia sắp xảy ra chính biến. Sau biến cố đó sẽ có cái gì thay đổi cháu không biết, cũng không thể nói rõ. Cháu chỉ có thể nói, đây là đường lui cháu dành cho mọi người, quyết định thế nào là tùy mọi người, cháu không cưỡng cầu. Trước mắt bên kia vẫn chưa có gì xảy ra, mọi người còn thời gian để suy nghĩ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2660015/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.