Mục Dã sau khi trở về cùng người con gái đi tắm, nấu ăn, chăm sóc chu đáo cho đến khi Dung Lạc an ổn nằm trên giường ngủ rồi hắn mới đi đến nhà bên cạnh.
“Tình huống thế nào rồi?”
Mục Dã không chút rường rà mà đi thẳng vào vấn đề ngay.
Tống Bằng có mấy giây im lặng nhìn hắn chằm chằm rồi mới lên tiếng: “Muốn một con tàu nhỏ có thể chứa được dưới mười người thì dễ. Lý do để xuất bến cũng không khó tìm. Tôi đã đánh tiếng với bên căn cứ, tùy thời có thể đi.”
Với địa vị của Tống Bằng, muốn làm chuyện này không khó.
“Đến lúc đó anh có thể lái tàu đi trước. Chị dâu tôi sẽ mang theo sau. Chúng ta tìm một địa điểm hội họp nhau rồi cùng rời đi. Nơi ở mới đã xác định được rồi.”
Mục Dã không có tỏ ra thất vọng vì Tống Bằng chỉ có thể tìm được một con tàu nhỏ như vậy. Nếu là trước ngày hôm nay thì có lẽ hắn sẽ còn nhiều đắn đo và lo lắng. Nhưng một chuyến ra biển đã củng cố niềm tin cho hắn. Hắn tin tưởng họ có thể thuận lợi đến được nơi họ muốn đi. Quan trọng là hành động rời đi phải cẩn mật, tránh bị người phát hiện thôi.
Tống Bằng nhìn biểu tình kiên định chắc chắn của Mục Dã, dù có nhiều lời muốn hỏi nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói ra. Rõ ràng Mục Dã không muốn nói cho hắn những gì cậu ta biết và dự định muốn làm. Nếu không phải có nhiều năm vào sinh ra tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2660002/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.