Nhị lão thân thiết cầm tay cô ân cần hỏi thăm: “Chúng ta không phải không tin con. Nhưng vì an nguy của cả làng, chúng ta vẫn cần phải biết rõ rốt cuộc con nắm chắc bao nhiêu khả năng có thể lo liệu được cho chúng ta. Còn có, nếu chúng ta là gánh nặng của con thì con không cần lo cho chúng ta. Chúng ta có thể sống an ổn nhiều năm nay đã là rất tốt rồi.”
Sống trong thời đại này sao còn dám mơ ước xa vời chuyện sẽ được bình yên cả đời chứ. Hơn nữa nữ tánh hiện tại vẫn có đặc ân nhất định, không đến mức bị nô dịch đâu. Dù sao họ vẫn cần người trong làng tiếp tục duy trì năng lực này của nữ tánh. Cùng lắm chỉ là không còn tự do như bây giờ, những người đàn ông trong làng cũng sẽ không có khả năng có vợ nữa. Không có được cuộc sống bình thường, sao có thể nói không có uất ức trong lòng nhưng họ có thể làm sao.
“Cháu đã nói thì nhất định có thể đảm bảo tốt cho mọi người bình yên rời đi, cũng như tìm một nơi tốt cho mọi người ở lại, an tâm sinh hoạt.”
Dung Lạc không biết trong lòng mình rốt cuộc có nhẹ nhõm hay không khi biết được thái độ của họ, nhưng cô vẫn là vui vẻ nhìn họ tin tưởng mình. Có lẽ trong thâm tâm Dung Lạc, cô vẫn là…
“Có lẽ điều kiện sau đó sẽ không tốt bằng nhưng ít ra mọi người có thể tự do làm điều mình muốn. Khi cháu còn lo được cho mọi người thì sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2659998/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.