“Nó có lẽ đã được đám người đến tiếp tay cho Chiến Thiên thanh tẩy sạch rồi, chúng ta chỉ cần cướp lại thôi.”
“Làm sao cậu biết?”
Lời này là hai người Tề - Bằng cùng nhau nói ra.
“Đến lúc cần nói tôi sẽ nói, hai người chỉ cần biết vậy thôi.”
Mục Dã lại không chút lấn cấn nào thoái thác.
“Cứ cho chúng ta cướp được đi, nhưng sau này kiểu gì cũng bị cướp lại.”
Ngạo Tề nhăn mặt nói.
Nếu họ có cả một đội quân thì nói được, đây họ chỉ có ba người thôi. Lại còn đèo theo một đám tay không tất sắt.
“Chuyện đó tôi sẽ lo.”
Mục Dã vẫn tiếp tục đều đều nói.
Không chỉ Ngạo Tề mà đến cả Tống Bằng đều cảm thấy nói chuyện với Mục Dã cứ như đánh vào bịch bông, một tiếng rắm cũng không có, thật sự quá mức bất lực cùng bực bội. Tống Bằng dù gì cũng đã trải nghiệm mấy ngày nay, Ngạo Tề rõ ràng nhận skill này nặng nề hơn.
Có điều đương sự lại không quan tâm. Chuyện này không phải cứ muốn nói là nói được, quan trọng là người ta có tin hay không, hay sẽ cho rằng hắn điên rồi. Nếu vì chuyện này mà một đám người không đồng lòng hay họ không đồng ý làm theo, tuy hắn có thể mắc công chứng minh nhưng hắn không muốn vậy. Mọi chuyện để nó đến rồi tính sau đi.
Ngạo Tề thấy thái độ kiên định của Mục Dã thì biết không thể nói gì với hắn nữa. Cho nên Ngạo Tề quyết định xuống tay từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2659973/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.