Ngạo Tề nhìn phương hướng hắn rời đi một chút rồi lại hướng ánh mắt về một trong những cái lều đang phát ra âm thanh, trong mắt ánh lên chút nguy hiểm khó lường. Nhất thời khiến cho ngũ quan của hắn thay đổi hẳn. Hắn khẽ khàng từ trong người móc ra một cái bật lửa.
Tách…
Chút âm thanh nhỏ chẳng đáng kể bao nhiêu được những tiếng động xung quanh che chắn, hoàn toàn lọt không vào được tai những kẻ rõ ràng là thiếu sự cảnh giác cần có. Mà khả năng cao là do bọn họ ỷ y rằng sẽ không có người đến nơi này của mình cho nên mới không có phòng bị. Nhưng này khác nào đang mời gọi họ đến gặt hái đầu của chúng? Nói tóm lại không có khả năng họ sẽ thả cho bọn chúng đi, cho nên chỉ có chết mới là con đường bọn chúng nên bước lên.
Phựt!
Cái bật lửa bị ném ra, rơi tự do xuống căn lều ở ngoài cùng bên trái. Cái lều lập tức bốc cháy lên như cây khô gặp nắng hạn.
“A!! Cái quỷ gì vậy!!?”
Xẹt!
Không ngoại lệ có tiếng chửi mắngvang lên. Sau đó một gã đàn ông từ trong cái lều chạy ra vội ra ngoài.
Phặc! Rắc!
Chưa đợi cho hắn định thần thì cái cổ của gã đã bị một đôi tay rắn chắc nắm lấy, bẻ ngược qua một bên, xoay tròn, phát ra âm thanh răng rắc.
Hắn ta lập tức khí tuyệt bỏ mình. Hoàn toàn không có thời gian phản ứng xem chuyện gì đang diễn ra cũng như ai đã giết mình.
Rõ ràng vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2659966/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.