Người con gái bên dưới vừa rên rỉ vừa lắc đầu, bên dưới lại kẹp càng thêm chặt. Mém chút là khiến hắn lâu ngày không ra trận thúc thủ chịu trói rồi. Hắn không nghĩ người con gái khi đang mang thai lại nhạy cảm như vậy, hắn còn chưa vào hết… Nếu không phải trên khuôn mặt ửng hồng vì kích tình của cô không có cảm xúc khó chịu thì hắn đã cho rằng hắn làm đau cô rồi. Nhưng dù vậy, có lẽ hắn vẫn là không thể vào hết được. Chỉ mới vào được hai phần ba thôi hắn đã cảm giác bản thân chạm vào một bức tường mềm mại đàn hồi nhưng vững chắc không kém. Không có sự thất vọng, ngược lại trong ánh mắt hắn lại ánh lên một tia dịu dàng ôn nhu. Động tác của hắn lại càng mềm nhẹ mà đụng chạm vào nơi đó.
“A… Bé con…”
“Ừm… Là bé con của chúng ta đó. Cho nên mẹ nó không được bỏ đi đâu.”
Âm thanh của hắn khàn khàn nam tính, đôi môi lại chạm đến vành tai, tóc mai người con gái, nhẹ giọng thủ thỉ, vừa lại như nài nỉ, đáng thương gì đâu.
“Không ư… Không đâu A!”
Dung Lạc nói không nên lời ở giữa sự đưa đẩy không mạnh nhưng càng ngày càng nhanh của người đàn ông cố gắng bày tỏ thái độ của mình. Thì ra người đàn ông vẫn là để ý đến những lời Trình Liên nói lúc đó. Nhìn hắn nhiệt tình như vậy, xem ra mấy tháng nay tuy cô vẫn dùng nhiều cách giúp hắn thì hắn vẫn không có thỏa mãn. Mà câu nói của Trình Liên chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2659933/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.