Dung Lạc nghe mà triệt để câm nín, không sao phản bác được. Thì ra chỉ có cô cảm thấy bản thân mang thai không là chuyện gì đáng nói. Có lẽ đi, dù sao cô đều nhìn suốt mười tám năm, thấy không ít phụ nữ mang thai còn có thể đi làm đến tháng thứ tám. Có điều là bởi vì thời đại này không giống, cho nên tầm quan trọng của cô với hắn cũng khác nốt. Dù cảm thấy họ quá mức để bụng chính mình nhưng được coi trọng như vậy Dung Lạc làm sao có thể có ý kiến đây.
Nhìn sự kiên định trên khuôn mặt cương nghị của người đàn ông, Dung Lạc chỉ biết thở dài trong lòng. Nhưng cô không có lại tiếp tục giằng co với người đàn ông vấn đề này nữa. Hắn muốn theo bồi cô thì cứ để hắn bồi. Cô không phải thấy hắn phiền mới có ý kiến. Hiện tại nắng đã muốn đến thắt lưng, nếu còn không đi thì sẽ không còn cơ hội mà đi nữa. Đến lúc đó cho dù có là thiên binh thiên tướng đến thì người đàn ông cũng nhất định sẽ không nói tiếng nào mà kiên quyết mang cô về cho xem. Dù chỉ là về ăn trưa thôi, nhưng chính là vậy đó.
“Vậy anh nhớ nhìn cho kỹ em đó!”
Dù vậy Dung Lạc vẫn không quên vừa cười vừa nói mát hắn.
“Ừm.”
Mục Dã bất đắc dĩ nhưng vẫn là kiên định đáp lại. Hắn nắm tay cô vững vàng băng qua những gốc đại thụ lớn nhỏ không đều nhưng nhỏ nhất một người ôm cũng không hết. Mặt đất dưới chân gồ ghề thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2659927/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.