“Khụ… Sở thích của cô không ngờ lại đặc biệt vậy đó. Tuy ý tưởng là do tôi nói.”
Ngạo Tề người đưa ra ý kiến này lập tức bày tỏ cái nhìn của mình.
“Tôi thấy rất ổn nên đồng ý thôi. Nếu mọi người có ý kiến khác thì cứ nói.”
Dung Lạc nhún vai nói.
“Vậy thôi, để nó ở tại đây luôn đi, khỏi di chuyển chi cho mệt.”
Trình Liên trực tiếp vung tay lên quyết định phương án này luôn.
Rốt cuộc thì bỗng nhiên Thủy đảo lại xuất hiện một điểm đặc biệt không ngờ tới. Không giống như vị trí khó tìm, sương mù dày đặc khó thấy, màn chắn bằng nước không thể nhìn được bằng mắt, bất cứ ai đã bước chân vào Thủy đảo đều sẽ trước tiên chứng kiến một cái đầu trùng thật lớn, đủ để kích thích cảm quan của một người nhất. Ai không rõ còn tưởng bản thân đã lạc vào bộ tộc ăn thịt người nào ấy chứ.
Tuy thời đại sau tận thế mấy trăm năm không hề thiếu những loài sinh vật to lớn như vậy, nhưng từ sự riêng biệt của cái đầu này và cách đem nó trưng diện ở trước mắt người khác lại khiến nó trở thành một tiêu chí chỉ riêng Thủy đảo mới có.
Người dân trong làng bình thường sẽ không đi ra bên ngoài rìa hòn đảo làm gì, cho nên mãi lâu sau đó họ mới biết đến sự hiện diện của nó.
Dung Lạc dưới sự hộ tống hộ giá của người đàn ông lượn quanh một vòng ngôi làng nhỏ của họ, nhìn xem mọi người khai khẩn đồng ruộng, trồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2659924/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.