Ngạo Tề vừa nói vừa lật ngược cái bao, đổ tất cả nấm trong đó ra. Sau đó không cần Dung Lạc động tay đã nhanh nhẹn phân loại chúng, đặt qua một bên. Dung Lạc nhìn nhìn có phải đến bảy tám loại. Mỗi loại họ chỉ hái có hai ba cây thôi nhưng cây nào cũng lớn. Có cây màu trắng nhìn giống nấm bào ngư, mũ tán mềm xốp, bên trên mũ có màu nâu nhạt. Nếu nó không nữa đường phân làm hai… À không, phải nói là hai cái nấm dính vào nhau mọc thành cặp thì nó thật sự là giống nấm bào ngư, hay gọi là nấm sò. Nhưng trên cơ bản thì giống như Ngạo Tề đã nói, không có cây nào Dung Lạc cảm thấy nó có độc hết. Dù vậy họ vẫn phải thử trước.
“Mọi người thử bằng cách này đi. Còn tôi lấy một ít đem về thử bằng cách của mình. Có khi tôi lại cho ra đáp án sớm hơn mọi người đó.”
Trình Liên vừa nói vừa cầm dao cắt lấy một phần của mỗi loại nấm rồi đem đi luôn.
“Anh nhớ rửa sạch trước!”
Dung Lạc gọi với theo. Trình Liên không nói gì những khẽ vẫy tay. Dung Lạc nhìn bóng lưng tiêu sái của hắn, bỗng nhận ra mình nhắc hơi thừa. Đối phương là một nhà nghiên cứu sinh vật học, sao lại không rõ đạo lý này chứ. Có khi anh ta còn khử trừng qua cho nó nữa ấy chứ.
“Vậy chúng ta làm việc của mình thôi…”
“Không phải chúng ta.”
“Hả?”
Dung Lạc bị người đàn ông bất ngờ sửa miệng mà nghệch mặt ra nhìn hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2659920/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.