“Nếu là chuyện Chiến Thiên cấu kết với người ngoài thì Mục Dã đã có nhắc cậu rồi. Tuy cậu ta không nói rõ nhưng cũng là do cậu không có năng lực đi điều tra. Mục Dã hắn không thể lôi ra bằng chứng chứng minh là chuyện dễ hiểu. Trong tình huống đó cho dù Mục Dã có hoàn toàn chắc chắn thì hắn cũng chỉ có thể nói bóng nói gió thôi. Quan trọng là người thống lĩnh như cậu vẫn cần phải có khả năng đúng không. Chuyện này chắc cậu không đến mức oán trách luôn chứ?”
Ngạo Tề nữa lạnh lùng nữa lại trào phúng nhìn hắn.
“Còn việc chúng tôi rời đi… Cậu lúc đó là thân phận gì, đầy mình hùng tâm chuẩn bị sống mái một trận với Chiến Thiên thế nào cho dù đã biết tình huống đang bất lợi cho mình… Cậu vẫn nghĩ lợi dụng cộng thêm lôi kéo, chưa chắc không lật được kèo. Cậu nghĩ như vậy cũng không có sai, ngược lại còn là nghĩ đúng. Nhưng bởi vì Chiến Thiên trên cậu một cơ, lợi ích và hứa hẹn ông ta mang đến cho những người kia lớn hơn cậu, hấp dẫn hơn cậu thì cậu đã thua rồi chứ chưa nói còn có người ngoài nhúng tay. Nhưng lúc đó cậu sao chấp nhận được chuyện mình sẽ thua? Lại làm sao chuyện chấp tay đem căn cứ đưa lại cho Chiến Thiên mà nhục nhã bỏ chạy?”
“Vốn dĩ tôi còn không nghĩ Mục Dã bọn họ sẽ đem cả ngôi làng kia theo đâu. Việc này quá sức viển vong. Cho dù là cả hiện tại đang diễn ra cũng ảo quá không phải sao? Tôi có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2659914/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.