Mục Dã đưa mắt nhìn Trình Liên. Người sau chỉ nhún vai tỏ vẻ bản thân bất lực. Chuyện này không ai nói rõ được, chỉ có thể đợi. Tựa như Trình Liên nói, có lẽ thực vật biến dị không có hiện tượng như động vật. Những nghiên cứu trước kia của nhân loại trên trái đất đều không có nói rõ ràng, họ cũng không biết có một nơi tốt như căn cứ Diệu Nhật để mà đem ra so sánh. Căn cứ Diệu Nhật đã tách biệt với liên minh loài người trăm năm, có khi sẽ còn ẩn giấu một thời gian nữa. Bởi vì chuyện này mà căn cứ thiếu hụt rất nhiều tri thức, kể mới lẫn cũ. Mà Trình Liên hắn lại chỉ mới có hai mươi bảy tuổi, càng là tiến sĩ duy nhất của căn cứ. Tất cả mọi thứ hắn có đều là tự mày mò, căn cứ chỉ cho hắn được môi trường nghiên cứu chứ không cho hắn được tri thức có tính cơ mật như vậy. Cho nên hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào những gì mình biết mà suy đoán, không thể nghiệm chứng cụ thể được.
"Có chuyện gì vậy đứa nhỏ?"
Người chưa thấy nhưng giọng trưởng thôn đã bay tới rồi.
"Trưởng thôn..."
"Để tôi nói cho."
Trình Liên lên tiếng cắt ngang lời của cô, còn nghiêm nghị nhìn cô: "Chuyện này vẫn nên để một tiến sĩ như tôi nói thì tốt hơn."
Dung Lạc thấy hắn như vậy thì không lại tranh cãi với hắn. Hắn muốn đứng ra nói thì cứ để cho hắn nói đi. Đúng thật là hắn so với cô có lẽ sẽ nói rõ hơn, là đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2659910/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.